Ban đầu hắn còn chưa vội. Đầu óc thần trí của hắn còn đang treo lơ lưng ở nơi khác. A Tâm truyền thư qua cho Mặc Thừa Ân,với vẻ cầu cứu. Y đọc xong cũng lau màu hôi nhẹ,ghé sát tai hắn thì thầm to nhỏ. Ngay lập tức, Âu Dương Phong Ngạn đứng dậy. Như Ý mừng thầm trong bụng vì nghĩ rằng bản thân vô cùng có sức hút nên chiếm được thiện cảm của vương gia. Nhưng không, là do nàng ta ảo tưởng. Âu Dương Phong Ngạn sau khi nói ba lời khách sáo với Âu Dương Phong Nghiên thì rời điện, bỏ lại một bầu không khí ngượng ngùng khó tả. Hắn chính là muốn về ngay trong đêm.
Mặc Thừa Ân và A Tâm nhanh chân chạy theo, tuy nhiên vẫn là đuổi không kịp. Âu Dương Phong Ngạn muốn dùng khinh công để di chuyển. Mà khinh công của hắn được mệnh danh là số một Trạch Lan Quốc, có thể rút ngắn thời gian tới mười lần bình thường. Mà hắn rất hiếm khi bộc lộ sức mạnh thật sự. Bởi khí tức còn chói mắt hơn kim quang của bậc thánh quân có thể khiến người khác dị nghị. Nhưng Âu Dương Phong Ngạn lại lấy Ngũ Thiên Kiều là ngoại lệ duy nhất của hắn,vô cùng trân trọng mà phá vỡ quy tắc.
Không để quản sự chờ quá lâu, trong khi Hứa Tầm Ân đang cho Ngũ Thiên Kiều uống thuốc thì Âu Dương Phong Ngạn mạnh tay bật cửa đi vào. Bà tá hỏa khi thấy vị hoàng tử mình nâng niu chăm sóc hơn hai mươi năm trời rồi quay qua người vương phi yếu ớt nằm bất tỉnh trên giường. Hứa Tầm Ân vội ra hiệu cho hắn nhỏ tiếng. Roi gia pháp trong tay như một lời cảnh tỉnh cho chính hắn. Vốn dĩ thứ này đã được chuẩn bị từ trước để kiềm hãm tính cách ngang ngược của hắn, là kỉ vật tiên hoàng khi xưa để lại.
Hứa Tầm An đứng dậy. Bà căn dặn mấy người nha hoàn thay nhau canh chừng cho tốt, có động tĩnh gì phải bẩm báo ngay, tránh xảy ra sai sót. Nói xong, bà liền ngả người cung kính mời Âu Dương Phong Ngạn ra khỏi phòng để tránh kích động tới người bệnh.
Khi chỉ còn có hai người, Hứa Tầm Ân mới nhẹ nhàng trấn an, giọng điệu thân tình:
– Ngạn Nhi, nàng ấy không sao. Chỉ là đại phu nói, hiện tại phải để nàng ấy nghỉ ngơi nhiều nhất có thể. Nàng không chỉ trúng độc mà còn hít phải khí mê.
– Khí mê? – Âu Dương Phong Ngạn nhíu mày – Là ai?
– Bà già này không hiểu, Nạp Lan các là của con nhưng có lẽ bà già này phải dạy cho chúng một bài học rồi. Chủ mẫu cũng dám giết. Chậc. Ngạn Nhi, thuở trước giao lại Nạp Lan các cho con, đến giờ con dạy bảo ra sao, ta không can dự. Ngũ Thiên Kiều mệnh khổ, nha đầu đó từ khi vào phủ cũng ngoan ngoãn an phận, không thích gây chuyện. Con không thích nàng ấy, ta không có ý kiến. Nhưng làm thế này là đang thách thức quyền uy của bà già ta a. Đến chủ tử còn bảo vệ không nổi. Bà già này chắc phải cáo lão về quê rồi. Ha…
Lời của Hứa Tầm An rất rõ ràng. Bà đang ám chỉ hắn không thích Ngũ Thiên Kiều thì cũng không được lén lút ám sát nàng ngay trước mũi củ bà. Bà cũng đang nhắc nhở hắn, thân làm chủ tử, cai quản thuộc hạ không tốt, huấn luyện không nghiêm, đã không hoàn thành nhiệm vụ mà chết còn để lại bằng chứng xuất thân. Quá thảm, quá thảm rồi.
– Vú nương, con thích Ngũ Thiên Kiều.
Hứa Tầm Ân như không tin vào tai mình. Bà đi được vài bước thì liên quan lại. Âu Dương Phong Ngạn nắm chặt bốn tấm lệnh bài trong tay, nghiền ra từng mảnh vụn rồi nói:
– Trong lúc con vắng mặt, xin hãy bảo vệ nàng ấy.
– Vương phi nói, muốn gặp mặt chủ mưu.
– Được. Con hứa với người, mang chủ mưu toàn vẹn trở về mặc cho nàng xử trí.
– Cung tiễn vương gia.
Âu Dương Phong Ngạn rời đi cùng làn gió lạnh. Hứa Tầm Ân vẫn đứng đó rồi ngẩn ra cười. Kì lạ. Cục băng nhỏ luôn lãnh đạm với mọi thứ,từ lúc nào lại biết rung động mà bà không hay. Ban đầu, cứ nghĩ hắn chỉ làm ba điều bậy bạ để chọc tức nữ nhân của tướng gia. Chưa từng nghĩ tới, nữ nhân chưa tức thì hắn đã bị người của mình chọc cho điên rồi. Chuyện tiếp theo sẽ thú vị đây.