Bên kia rất ồn ào, thì ra mới sáng sớm cậu đã đi ra ngoài.
Trần Hựu Hàm nhấn bình tưới hai lần, nhìn những giọt nước phun lên tô điểm cho họa tiết lá xanh đậm của chim thiên đường, thản nhiên hỏi: “Đang ở đâu vậy?”
“Em đang ở bên ngoài.” Diệp Khai vẫy tay với Lộ Phất, từ chối nước trái cây, chỉ chỉ vào cola đá. Lộ Phất chơi xấu, áp chai Cocacola lạnh lên cánh tay Diệp Khai, Diệp Khai tránh một chút, nhịn không được mà cười thành tiếng.
Trần Hựu Hàm nghe thấy, động tác trên tay dừng lại: “Lâu rồi không gặp em, đi ăn một bữa đi.”
“Cuối tuần này không được rồi.” Diệp Khai từ chối, “Hôm nay em có hẹn, ngày mai thì phải làm bài tập.”
“Vậy cuối tuần sau nhé, em giúp anh một chuyện.” Trần Hựu Hàm đặt bình tưới cây xuống, hắn ngồi xuống chiếc nệm êm ái bên cửa sổ đầy nắng.
Diệp Khai nghi ngờ hỏi: “Anh lại chia tay với ai à?”
Trần Hựu Hàm tìm kiếm đối tượng trong đầu, nhưng chẳng tìm được được, thuận miệng bịa ra: “Một người mẫu.”
“A?” Diệp Khai do dự một chút. Công việc của Diệp Cẩn có liên quan đến giới giải trí, cậu không thể đóng vai người yêu Trần Hựu Hàm trước mặt người trong giới, lỡ mà truyền đi thì sẽ rất phiền phức: “Lần này không được rồi, anh tìm người khác đi vậy.”
ĐM, lại tự bê đá đập chân mình rồi.
Trần Hựu Hàm hắt ra một tiếng cười chán nản từ trong lòng, “Sao mà khó hẹn em quá vậy.”
“Hựu Hàm ca ca,” Diệp Khai quay đầu nhìn Lộ Phất đã siêu cấp không kiên nhẫn được nữa, cười nói: “Anh hôm nay lạ quá, rốt cuộc anh muốn tìm em làm gì?”
Một câu “nhớ em” nghẹn lại trong miệng, Trần Hựu Hàm tự giễu mà nhếch môi, khôi phục lại giọng điệu bất cần đời: “Không có gì, chỉ là hơi chán thôi.”
Lộ Phất đã hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, hai tay cậu đút trong túi áo yếm gọi Diệp Khai, đằng trước còn cho thêm hai chữ “bạn học”, nghe có vẻ rất thân thiết.
Trần Hựu Hàm nghe được, ngón tay vô thức nhéo một miếng dầu thơm vị lá chanh, hỏi: “Em đang làm gì thế?”
Diệp Khai chuẩn bị tắt điện thoại, nhanh chóng trả lời: “Em đi xem triển lãm Anime với bạn học, thôi nhé, không nói chuyện với anh nữa đâu.”
Không đợi Trần Hựu Hàm kịp nói gì liền lập tức nói “bye bye”. Trần Hựu Hàm cũng chỉ đành nói “bye” với cậu.
Cúp điện thoại, phòng phơi nắng lại chìm trong yên lặng.
“Lại là anh trai kia của em à?” Lộ Phất ôm lấy vai Diệp Khai.
Diệp Khai “Ừ” một tiếng, mở lịch ra, ghi chú một phần trong ngày thứ sáu tới: Hẹn gặp Trần Hựu Hàm.
“Hai người cách nhau nhiều tuổi như vậy mà cũng chơi cùng được sao?” giọng điệu của Lộ Phất vẫn luôn uể oải: “Hơn tận 16 tuổi mà không có khoảng cách thế hệ gì hay sao?”
Diệp Khai cười cười: “Ừ, may là anh ấy không chê em ngây thơ.”
Lộ Phất hung hăng mà trợn mắt: “Diệp Khai, nhà em dạy dỗ em quá tốt rồi, làm ơn lấy ra khí thế của thiếu gia hào môn đi, được không?”
Nếu không cố ý dò hỏi thì căn bản không biết được cậu chính là con trai của Cù Gia, chủ tịch hội đồng trường.
Lộ Phất vẫn còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Khai khi họ đổi ký túc xá, lúc ấy cậu mới lên cấp ba, thấp hơn bây giờ một chút, cao gầy thẳng tắp, vừa lễ phép vừa xa cách, tạo cho người ta cảm giác vô cùng thoải mái khi ở cùng. Lộ Phất trong nhà không có mỏ để thừa kế thường xuyên bị khuất phục bởi sức mạnh ý chí lực Diệp Khai. Trẻ con tuổi dậy thì nhiều ít đều có chút lười biếng, thế nhưng Diệp Khai chưa từng buông thả mình dù chỉ một chút. Cậu đối với những thứ mà mình thích đều rất chịu khó, hết sức có trách nhiệm, mềm dẻo mà cứng cỏi, sắc bén mà thành thạo điêu luyện.
Trước khi vào trường học thường chú ý đến bản thân Diệp Khai trước, rồi sau đó mới dần dần biết được: “À, thì ra người này chính là Diệp Khai trong truyền thuyết!”
“Em mà cứ nghĩ cho người khác như thế thì sau này sẽ bị bắt nạt mất thôi.” Lộ Phất thành khẩn nói, như một người từng trải mà dạy dỗ cậu.
Diệp Khai cười nói: “Tại sao lại nghĩ xấu cho người khác như vậy chứ?”
“Em có rất nhiều thứ mà người khác không có, có người bởi vậy mà hâm mộ em, đồng thời cũng sẽ có người vì những thứ đó mà ghen ghét với em.”
“Môn tự chọn logic kỳ này anh có phải chuẩn bị đạt được max điểm hay không vậy?”
Lộ Phất: “. . .bỏ đi, Diệp Tiểu Khai dạy mãi không nghe, anh chỉ có thể chúc em một ngày đều đi trên đường hoa.”
Đường hoa thì không đi đến, nhưng bù lại thì cậu gặp được Ngũ Tư Cửu trong ngõ hẹp ngày thứ hai.
Còn hơn một tháng nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học, Ngũ Tư Cửu không còn nhiều thời gian, cậu nhìn thời khoá biểu của Diệp Khai, chọn gặp cậu vào sau tiết thể dục. Tình cờ hôm nay có bài kiểm tra thể lực, Diệp Khai vừa chạy được xong 1 cây số, trên trán đều là mồ hôi, bất ngờ gặp phải Ngũ Tư Cửu cậu cũng có chút bối rối. Cậu vẫn còn nhớ Ngũ Tư Cửu từng cố ý nói với mình rằng anh ta đang hẹn hò bình thường với Trần Hựu Hàm, sau khi bị Trần Hựu Hàm phủ nhận thì trong lòng cậu liền tự động trừ điểm Ngũ Tư Cửu.
“Lại gặp rồi.” Gia giáo không cho phép cậu nhắm mắt làm ngơ Ngũ Tư Cửu, cậu chậm rãi thở đều, cười nói: “Thật trùng hợp quá.”
Đúng là giống thật.
Thế nhưng Ngũ Tư Cửu là đẹp đẽ hơn, mà Diệp Khai thì là quý khí hơn.
Đẹp là do gen của cậu cố gắng phấn đấu, nhưng quý khí thì là gì? Quý khí chỉ là sự bất công do vận mệnh ban tặng.
Ngũ Tư Cửu vẫy tay với cậu: “Đúng là trùng hợp thật.” Đột nhiên cậu ta như nhớ ra chuyện gì, lúc sượt qua chợt quay đầu lại hỏi Diệp Khai: “Thì ra em cũng biết vẽ tranh sao?”
Không biết hắn có ý gì, Diệp Khai dừng bước: “Sao cơ?”
“Không có gì đâu, tại anh nhìn thấy bức tranh vẽ nửa mặt Phật treo trên lối vào trong nhà của Trần Hựu Hàm, ở dưới có ký tên em.” Ngũ Tư Cửu khen ngợi nói: “Không ngờ em lại vẽ đẹp thế.”
“Không phải em vẽ nó, đó là ——” Diệp Khai chợt im bặt, loại khí chất thành thạo điêu luyện bình thường như chợt bị đóng băng, chỉ có lại sự điềm tĩnh gắng gượng chịu đựng: “Anh đến nhà anh ấy rồi sao?”
Ngũ Tư Cửu gật gật đầu: “Vậy cái hóa thạch ốc xà cừ kia cũng là em tặng sao? Anh từng nghe nói những người có thể tìm thấy hóa thạch ốc biển trên đỉnh Everest đều là người rất may mắn.”
Khi đi du lịch ở Nam Cực, Diệp Khai đã từng có cơ hội nhìn thấy cảnh tượng hùng vĩ khi núi băng nứt ra rồi trôi xuống.
Cự vật khổng lồ màu xanh đen im lìm trên mặt biển, phát ra ánh sáng xanh lam u ám. Bắt đầu với một tiếng lách cách khó nhận biết, nó nứt ra một khe hở nhỏ. Vụn băng lăn xuống, khe hở kia tiếp tục tách rộng ra, và sau một tiếng động lớn, tảng băng tách ra làm hai. Nó bắt đầu chìm xuống đáy, giống như một con thuyền, chìm xuống đáy biển tối tăm, lạnh lẽo và im lặng, chỉ còn lại hai phần mười tảng băng đáng thương tiết tục lênh đênh trôi, chờ đợi lần nứt vỡ tiếp theo.
Hóa thạch ốc xà cừ được Diệp Khai tìm thấy trên đỉnh Everest, trong vòng năm mét tính từ tấm bia đá xác định độ cao 5.200 mét kia, xác suất nhặt được nó chẳng khác nào bị sao băng rơi trúng. Khi cậu tặng nó cho Trần Hựu Hàm, giống như đã trao đi một món quà may mắn độc nhất vô nhị. Đúng vậy, đó là quà sinh nhật của Trần Hựu Hàm năm ngoái. Hắn đặt nó trong phòng ngủ. Trên tủ đầu giường. Gắn vào một nắp pha lê đẹp đẽ để bảo vệ nó.
Lòng bàn tay Diệp Khai ướt đến đáng sợ, nhưng ngược lại, lồng ngực lại bắt đầu không thở nổi.
Ngũ Tư Cửu vô cùng thích thú nhìn cậu, mức độ ngạc nhiên vừa đúng tầm: “Em sao thế? Em. . . không lẽ em thích Trần Hựu Hàm sao?” Ngũ Tư Cửu cúi người xích lại gần bên tai cậu, cười rất nhẹ một tiếng: “Không phải chứ, anh ấy nhìn em có khác nào nhìn một đứa trẻ đâu.”