Ngôn Lạc Hi cố gắng nhớ lại quá trình quen biết giữa bọn họ, cô cứng cổ nói: “Tôi đương nhiên xác định chỉ là không cẩn thận hôn anh một cái nhưng anh cũng cưỡng hôn tôi lại rồi, chúng ta không ai chịu thiệt cả…”
Cô lời còn chưa dứt, nam nhân bỗng nhiên hướng cô ép tới, cô sợ tới mức ngừng thở, cả người đều dán ở trên ghế da, hai mắt đen trắng rõ ràng trừng tròn: “Anh…Anh muốn làm gì?”
Lệ Dạ Kỳ đến rất gần, hơi nóng trên mũi thổi qua gò má cô, thân thể hai người khép lại.
Khâu dán cùng một chỗ, làm cho cô hiểu rõ sự khác biệt giữa nam nhân và nữ nhân thế nào.
Không khí trong xe trở nên mập mờ.
Lệ Dạ Kỳ đưa tay qua, gương mặt ửng đỏ của người phụ nữ rơi vào đáy mắt anh, anh cười nhẹ mở miệng, “Cô gái nhà lành, cô nam quả nữ cùng ở trong không gian kín, em nói anh nên làm chút gì đó không?”
Sau lưng Ngôn Lạc Hi chảy mồ hôi, sợ tới mức nhắm mắt lại, “Cầm thú, anh mà dám chạm vào tôi, tôi cam đoan nửa đời còn lại anh sẽ đoạn tử tuyệt tôn”
Nương theo tiếng cười khàn khàn, dây an toàn rơi vào trong tạp nham, khí tức cường thế bao phủ quanh thân thối lui. Ngôn Lạc Hi mở mắt, cúi đầu nhìn dây an toàn đã cài sẵn trên người, cô thở hổn hển một tiếng, thắt dây an toàn cho cô thôi mà có cần mạnh mẽ vậy không? Dọa người ta sợ muốn chết muốn nhảy dựng!
Lệ Dạ Kỳ khởi động xe, nhàn nhạt liếc cô một cái, “Anh không làm gì em, em hình như rất thất vọng”
Ngôn Lạc Hi nghiến răng, ha hả cười lạnh hai tiếng, “Xem ra anh là kẻ trộm, tâm không có gan trộm, sợ tôi làm anh nửa đời sau đoạn tử tuyệt tôn chứ gì?”
“Không bằng chúng ta thử xem? “Người đàn ông làm bộ tấp vào lề.
Ngôn Lạc Hi lập tức sợ hãi, cô giơ tay vuốt tóc, che giấu sự quẫn bách trong lòng, “Được rồi được rồi, anh thắng được chưa?
“Em muốn đi đâu? “Người đàn ông không đáp mà hỏi ngược lại.
“Tôi đi bờ trái” Ngôn Lạc Hi cũng không giấu anh, anh ngồi canh ở đây không có gì lạ, nhất định là từ chỗ Mạc Thần Dật biết địa chỉ nhà cô, dù sao bây giờ cô đã lên xe kẻ trộm rồi.
Đôi mắt đen của Lệ Dạ Kỳ lóe lên một tia ngoài ý muốn, trầm giọng mở miệng, “Em đi bờ trái làm gì?”
Ngôn Lạc Hi bất mãn tựa lưng vào ghế, lông mày nhíu chặt, bộ dáng lộ ra vài phần ưu sầu, “Tôi nhận quay một bộ phim trên mạng, nhưng hậu trường có chút vấn đề, tôi phải đi tìm bạn thân tìm hiểu tình huống”
Đèn đỏ phía trước, Lệ Dạ Kỳ chậm rãi dừng xe, nghiêng đầu nhìn vành mắt thâm quầng phấn lót cũng không che giấu được của cô, xem ra quả thật rất phiền não vấn đề này.
“Em yên tâm quay đi”
Tim Ngôn Lạc Hi đập cực nhanh, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt thâm trầm của người đàn ông, cô kinh ngạc nói: “Anh cũng không biết là phim gì, đạo diễn hình như đắc tội với quan lớn, tôi lo lắng quay cũng không sắp xếp được lịch trình”
“Có tôi ở đây, không có vở kịch nào không lịch trình” Người đàn ông lạnh lùng bá đạo, nói ra cũng cuồng vọng đến cực điểm.
Anh muốn nâng một nữ nhân, sẽ không ai dám ngăn cản anh làm điều đó! Huống chi, người phụ nữ này còn là vợ danh chính ngôn thuận của anh.
Ngôn Lạc Hi kinh ngạc nhìn dáng vẻ cuồng vọng bá đạo của anh, đột nhiên nhớ tới chiều hôm qua anh cùng cô gái xinh đẹp đến cực điểm kia thân mật, cô chua xót nói: “Quả nhiên vẫn quan hệ gia đình đáng tin cậy nhất.”
Lệ Dạ Kỳ không lĩnh hội được thâm ý trong lời nói của nàng, anh nhíu mày, thanh tuyến nhàn nhạt, “Nếu đã biết thì nịnh bợ chút không chừng tôi cao hứng nâng em thành ảnh hậu”
Ngôn Lạc Hi bĩu môi, “Vậy anh phải bán thân bao nhiêu lần, nhân tình lớn như vậy, tôi nợ không nổi đâu”
Lệ Dạ Kỳ nhất thời tắt thở, liếc tiểu nữ nhân không cho là đúng, nhíu mày nói: “Cái gì bán đứng thân thể?”
Ngôn Lạc Hi ý thức được chính mình nói lỡ miệng, sợ tổn thương đến tôn nghiêm của anh, vội vàng nói: “Không có, không có gì, này, anh sao lại dừng xe?”
Thân thể nam tính nóng bỏng bỗng nhiên tới gần, cằm Ngôn Lạc Hi bị hắn nắm lấy, anh nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, “Nói rõ ràng, ai bán đứng thân thể?”