Mọi người lại cười ồ, rốt cuộc biết nặng nhẹ nên dần dần ngưng bặt. Bà còm ở wattpad.
Trúng gió gây ra lệch mặt méo miệng, cần tập trung châm cứu ở huyệt Thái Dương, huyệt Tứ Bạch, huyệt Phong Trì và huyệt Địa Thương. Hồng Văn ngừng cười, vẻ mặt chuyên chú giống như thay đổi thành một người khác.
Hắn nhẹ nhàng vê kim bạc vào sâu huyệt Thái Dương, sau đó chếch mũi kim đâm thẳng xuống dưới vào huyệt Giáp Xa.
Châm kim trên mặt thường hiếm khi thấy, vì thế Hồng Văn vừa bắt đầu là lập tức hấp dẫn vô số người tới xem. Mấy người bán hàng rong khiêng cái giá cắm kẹo hồ lô, đồ chơi làm bằng đường, đèn lồng dây màu, cũng không lo buôn bán, ba tầng trong ba tầng ngoài vây quanh một vòng lớn, nhón chân cố xem cho rõ.
Nhìn những chiếc kim bạc sáng loáng châm vào thật sâu trên mặt ông lão, rất nhiều người thấy ớn lạnh hít vào một hơi.
Trong khi ông lão lại kinh ngạc nhận xét: “Không đau đâu! Tiểu đại phu thật… a a a!”
Mới nói không đau mà ông lão lại rên mấy tiếng liên tiếp, hù mọi người đồng loạt ồ lên giống như gió thổi sóng lúa nhấp nhô lan ra phía xa.
Trưởng công chúa Gia Chân và Tạ Uẩn đều căng thẳng, nhưng thấy Hồng Văn cười hỏi: “Tê căng căng phải không ông?”
Ông lão vội xác nhận: “Cứ như có con sâu nhỏ bò xuống lưỡi.”
Hồng Văn gật đầu: “Vậy đúng rồi, châm trúng huyệt Giáp Xa chính là như thế.”
Có cảm giác chứng tỏ có thể cứu chữa, nếu không cảm giác gì mới phiền toái.
Mọi người vô cùng ngạc nhiên, Trưởng công chúa Gia Chân âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Mong đừng xảy ra chuyện không may.
Châm kim vào phải dừng lại một đoạn thời gian, Hồng Văn bèn bắt mạch cho người bệnh khác.
Trong số đó có người trẹo chân, có người muốn giữ thai, có người nổi sởi không lặn, còn có người hỏi bà nhà mình sao không sinh được con trai… Bệnh trạng muôn hình muôn vẻ, khiến người phải cảm thán thế giới rộng lớn chuyện lạ gì cũng có.
Đứng quan sát một hồi, Tạ Uẩn đá đá băng ghế của Hồng Văn, đưa mắt ra hiệu về phía sau đám người.
Hồng Văn ngẩng đầu, thấy một thanh niên mặc bộ áo chẽn màu nâu dìu một người đàn bà, chắc hẳn là bộ hạ Tạ Uẩn nhắc tới.
“Bà ấy quen mặt ta, ta nên tránh đi trước.” Tạ Uẩn thấp giọng nói, rồi hỏi Trưởng công chúa Gia Chân có muốn đi cùng hay không.
Trưởng công chúa Gia Chân nhìn nhìn Hồng Văn, hơi chần chờ.
Hồng Văn mỉm cười, “Các vị ở chỗ này cũng không giúp được gì, hiếm có dịp ra ngoài một chuyến, nên đi dạo xung quanh.”
Trưởng công chúa Gia Chân nhíu mày nhìn đám người ô hợp, định lưu lại mấy thị vệ.
Hồng Văn ngăn cản: “Vùng phụ cận đã có nha dịch tuần phố, ta không ra gây chuyện nên không cần lo. Trong khi các vị còn dẫn theo hai đứa nhỏ, nơi này ngư long hỗn tạp, đừng để xảy ra sai lầm gì.”
Bởi vì hôm nay cải trang vi hành nên xác thật không mang theo nhiều thị vệ, Trưởng công chúa Gia Chân nhìn nhìn hai đứa cháu ngây thơ mờ mịt, rốt cuộc vẫn kiên trì để lại một tâm phúc: “Vậy ngươi hãy tự bảo trọng.”
Không ngờ đầu kia Tạ Uẩn thấy hai người giao lưu, nhướng mày chậc một tiếng.
Hồng Văn cười gật đầu.
Bà còm ở wattpad. Thấy một nén nhang cháy hết phân nửa, Hồng Văn rút châm cho ông lão trúng gió, sau đó viết xuống phương thuốc: “Nơi này cháu không bán dược, ông cứ vào hiệu thuốc lâu đời trong thành theo đơn bốc thuốc, mỗi ngày một thang chia làm ba lần, uống lúc còn nóng…”
Ông lão không biết chữ, sợ có người lừa bịp mình nên năn nỉ Hồng Văn nói cho biết là loại thuốc gì.
“Thang thuốc này gọi là Xuân về tái tạo, có đương quy, bạch thược, xuyên khung, ngô thù du, băng phiến, và các loại dược khác, dùng để trị máu bầm trong não và bảo dưỡng kinh mạch. Bệnh của ông là do trong đầu có khối máu nhỏ làm tắc nghẽn huyết mạch!” Hồng Văn kiên nhẫn giải thích, “Giống như trồng và tưới ruộng. Nếu lạch nước bị cục đá chặn lại, không cung cấp được nước thì mùa màng chẳng phải bị khô hạn mà chết?”
Các đại phu đương thời phần lớn thích phô trương kiến thức, cố ý khoe chữ tả bệnh bằng từ ngữ bay bổng trên mây, không hề giống Hồng Văn dùng từ bình dân dễ hiểu, mọi người vừa nghe là rõ ngay.
Ông lão tiếp nhận phương thuốc đứng dậy nói lời cảm tạ, chỉ một động tác là thấy ngay sự khác biệt:
Vốn hơn phân nửa khuôn mặt đều cứng ngắc, lại thêm miệng méo và mắt bị cụp, thậm chí chớp mắt cũng không được tự nhiên, nhưng chỉ châm cứu một lần mà gương mặt trở nên mềm mại hơn!
Ông lão run rẩy giơ tay chạm vào mặt mình, rồi thử chớp chớp mắt, lập tức ồ lên một tiếng: “Tốt quá, khá hơn nhiều!”
Hồng Văn cười ha hả: “Dĩ nhiên là hữu hiệu, hai ngày sau cháu vẫn ở đây, ông nhớ tới châm cứu, chỉ cần kiên trì khoảng ba ngày là gần ổn rồi, về sau nhớ uống thuốc là được.”
Ông lão nghe xong lập tức quỳ xuống dập đầu mấy cái, đứng lên hướng về đám đông hô to: “Trời ơi, đây là thần y đấy! Ta đỡ rồi, ta sắp khỏi rồi, thật là thần y!”
Hồng Văn bật cười, “Thôi thôi, ông đừng la to quá, đỡ phải có người tưởng cháu là kẻ lừa gạt.” 😉
Mọi người cười ồ.
Mời vào nhà bà còm ở wattpad.
“Con mẹ mày, không có mắt à?”
Mọi người đang hoà hợp êm thấm, đột nhiên từ đám người bên ngoài truyền đến tiếng tát tai và tiếng chửi bậy.
“Này, này sao có thể đánh trẻ nhỏ?”
“Đánh gãy răng con người ta rồi, chỉ là bộ quần áo thôi mà, bồi thường là được…”
Hồng Văn nhíu mày: “Sao thế?”
Có người nghểnh cổ nhìn, căm giận thuật lại: “Chả biết từ chỗ nào lòi ra một gã, đứa bé cầm kẹo hồ lô quệt vào áo choàng gã, thế mà nỡ giơ tay tát đứa bé gãy răng!”
“Sao tàn nhẫn thế?”
“Không có vương pháp!”
Các bá tánh đều kích động, nhưng cũng có người sợ phiền phức, nói gã kia mặc quần áo đẹp đẽ quý giá, còn có tùy tùng đi theo bưng rất nhiều hương nến cống phẩm, tất nhiên là con nhà quyền quý, đâu thể chọc vào?
Hồng Văn định ra xem thế nào, bị thị vệ Trưởng công chúa lưu lại ngăn cản: “Đại nhân tạm thời đừng nóng nảy, chi bằng để ti chức đi trước nhìn xem chuyện thế nào.”
Mệnh lệnh của Trưởng công chúa là phải coi an toàn của vị Tiểu Hồng đại nhân là quan trọng nhất, phía trước lộn xộn, tùy tiện chạy tới rất nguy hiểm.
Hồng Văn vội la lên: “Cứu người như cứu hoả, sao có thể chờ được?”
Không thể tùy tiện đánh vào đầu trẻ con, lỡ mà tai bị điếc còn là chuyện nhỏ, khổ nhất là bị si khờ hoặc chết bất đắc kỳ tử nữa kìa…
Khi Hồng Văn chen vào tới nơi, chợt phát hiện bộ dáng gã gây sự trông hơi quen quen.
Đã gặp ở đâu rồi nhỉ?