Thư Yến không để ý đến bọn họ, cô lấy tay bắt mạch cho David, trầm ngâm một vài giây chẩn đoán sau đó lấy trong người ra một cái túi đựng kim châm.
Cô ngước mắt nhìn Marie đang ôm chầm lấy David khóc lóc, nhàn nhạt nói:
“Cô cũng đi ra chỗ khác đi.”
Marie có hơi ngẩn ra khi đột ngột nghe yêu cầu của cô.
Thư Yến bất lực.
“Cô ở đây khóc lóc ôm khư khư hắn thì có ích gì, ngược lại còn làm ta phân tâm, mau đi ra chỗ khác đi.”
Marie có hơi kích động, còn chưa kịp phản ứng thì Shira đi đến, đỡ nàng ta ra phía sau, dù sao Shira hắn cũng không thích nhìn thấy người hắn thầm thương trộm nhớ cứ khóc thương kẻ mà hắn ghét nhất một chút nào.
Thư Yến tỉ mỉ, cẩn thận dùng các kim châm, đặt ở từng vị trí khác nhau trên cơ thể David trước sự chứng kiến của đám đông.
Hầu như tất cả họ đều không tin khả năng của cô, một phụ nữ thì ngoài thêu hoa thêu lá ra còn biết làm gì khác chứ?
Shira càng không tin, ngoại trừ thần linh ra, trên đời này dường như không có kẻ nào có thể giải được độc của loài rắn này.
Thế nhưng, kì tích đã xảy ra.
Thái y đi đến bắt mạch cho David, một lúc sau sắc mặt ông ta ngạc nhiên giống như vừa gặp ma, lắp bắp:
“Hoàng… Hoàng thượng bây giờ đã không sao rồi ạ…”
“Cái gì?!”
Shira không tin vào sự thật trước mắt, độc mà hắn sai người bỏ vào trà của đám công thần cũng chẳng giết được ai, bây giờ tên David rõ ràng đã cận kề cái chết lại có thể sống lại, rốt cục chuyện quái gì đang xảy ra với hắn vậy chứ?
Thư Yến đứng dậy, phủi phủi bộ y phục, khẽ nói:
“Hoàng thượng vừa mới được giải độc, vẫn chưa hồi phục hẳn, trước khi người tỉnh lại thì ta sẽ ở bên chăm sóc ngài ấy.”
Thư Yến lướt ngang qua người Shira, nhìn vào khuôn mặt đang tức tưởi của hắn, khẽ nở nụ cười đầy châm chọc.
Cô biết rõ, người hắn muốn ra tay chính là cô, thế nhưng lại trở thành David bị rắn cắn, nếu như đổi ngược lại cô mới là người rắn độc cắn, e là không ai cứu nổi nữa, thù này, nhất định cô phải trả!
…
Trong căn phòng, Shira liếc nhìn thị nữ người được hắn ra lệnh bỏ độc vào trà hôm nay, giộng trầm đến đáng sợ:
“Ngươi nói đi! Ngươi đã không bỏ độc vào trà có đúng không?”
Hắn bóp cổ thị nữ ép vào vách tường.
Cô gái khó thở, sợ hãi lắc đầu:
“Không, nô tì rõ ràng đã bỏ độc vào trà rồi ạ…”
Shira càng siết mạnh hơn, hắn hét:
“Thế vì sao tất cả bọn họ đều không sao cả?”
Thị nữ khổ sở lắc đầu lia lịa:
“Nô tì không rõ, xin hãy tha cho nô tì…”
Shira rút thanh kiếm bên người hắn ra.
“Ta ghét nhất kẻ nào dám gạt ta.”
Thị nữ sợ đến sắc mặt trắng bệch, lúc này trong đầu nàng ta lóe lên một điểm đáng ngờ, vội khóc lóc nói:
“Nô tì nhớ ra rồi… Lúc nô tì bỏ độc vào trà sau đó đi thay đồ chuẩn bị, khi quay lại thì đã gặp hoàng phi Selina đang giả làm thị nữ bưng trà ở trong phòng, lúc đó nô tì đã cảm thấy kì lạ, nhưng sau đó cũng đã lén bỏ kim thử độc vào trà xem ly trà có bị đổi không, thế nhưng kim thử độc vẫn có màu đen nên nô tì cho rằng không có chuyện gì xảy ra. Thế nhưng cuối cùng không rõ vì sao lại như vậy, xin công tước tha mạng.”
Shira bắt đầu ngẫm nghĩ, độc trong trà và cách mà Selina cứu David, rõ ràng tất cả là do nàng ta làm.
Hắn đấm thật mạnh vào tường, nghiến răng:
“Selina, nàng thật sự đã trở nên rất thú vị, có lẽ ta không nên xem thường nàng nữa rồi.”