Dương Đồng trợn tròn mắt, cơ thể hơi béo vẫn không dịch chuyển.
Đột nhiên, Chu Phong Vũ nắm lấy cổ tay của nam sinh Đinh: “Không nghe thấy lời huấn luyện viên các cậu nói à?”
Nam sinh Đinh muốn vùng ra nhưng bị nắm quá chặt, da tay từ từ giãy dụa trong cuộc đấu của hai người. Ngoại trừ sức lực giữ cổ tay của Chu Phong Vũ còn có sự đau nhức trên làn da: “Huấn luyện viên Mao!” Nam sinh Đinh gọi người rồi.”
Lúc này Mã Chính đi tới vẫn thảnh thơi như cũ: “Phong Vũ, bỏ người ra trước đi. Không phải ai cũng có trình độ như chúng ta đâu, lúc ra tay phải chú ý tới sức lực.”
Chu Phong Vũ buông lỏng ta, lại đút tay vào túi quần. Mặt anh ta vẫn thờ ơ, giống như cuộc xung đột ban nãy đều diễn ra trong yên lặng vậy.
Mã Chính cười cười quay về phía Mao Thành Hồng: “Tôi nói này, ai đụng trước thì người đó xin lỗi là xong. Huấn luyện viên Mao không phải thường nói là dĩ hoà vi quý* sao.”
*Dĩ hòa vi quý là coi trọng sự yên ổn, hài hòa trong giao tiếp, ứng xử với người khác. Khuyên răn con người nên sống hòa thuận, nhã nhặn, biết cư xử, tránh gây rắc rối phiền hà cho bản thân và những người xung quanh.
“Đúng vậy, tình hữu nghị là đứng đầu.” Mao Thanh Đông ra hiệu với học viên Ất.
Học viên Ất đứng ra, khom người với nam sinh Giáp: “Xin lỗi.” Lúc nói hai chữ này thì nghiến răng nghiến lợi.
Mao Thành Hồng vỗ vai cậu ta, cũng nhận lỗi.
Nam sinh Đinh xoa xoa cổ tay của mình, nói với vẻ không hài lòng: “Xin lỗi.”
Chu Phong Vũ rời đi, không nóng nảy, bình tĩnh thờ ơ nhìn sân.
Mã Chính vỗ tay một cái: “Được rồi, mọi người tập luyện đi, chuyện nhỏ thôi.”
Người câu lạc bộ boxing đúng là làm nở mày nở mặt Mã Chính, không quấy rối thêm nữa.
Mặc dù có chuyện xen giữa nhưng cuối cùng mọi người đều chạy xong 3km.
Quay về phòng học, Mao Thành Hồng nghiêm khắc dạy dỗ: “Tập võ là để tăng cường sức khỏe, không phải thấy khó chịu là có thể tay đấm chân đạp được. Đấu vật đã là hạng mục thi đấu, muốn đánh thật thì lên đấu trường thi đấu, đó mới là nơi nghiệm chứng thực lực. Khoe khí phách một chốc thì có gì thú vị!”
Một người nói lớn: “Huấn luyện viên Mao, họ rõ ràng xem thường chúng ta ạ.”
“Thành viên của họ có rất nhiều cao thủ. Chẳng hạn như Chu Phong Vũ, tuổi nhỏ nhưng đã cầm được không ít giải thưởng. Còn có người vừa rồi bị đá mông nữa, nắm đấm của bạn đó rất nhanh nhẹn, cũng từng nhận được giải thưởng thiếu niên. Trên sân thi đấu dựa vào thực lực để nói chuyện, dù khó chịu của em có nhiều đi chăng nữa.” Mao Thành Hồng giơ tay, chậm rãi vung mạnh một năm đấm trước mặt mọi người: “Phải cướp lại ở sân đấu.”
Mọi người im lặng.
“Được rồi. Nghỉ ngơi năm phút.” Mao Thành Hồng nói: “Chạy xong nhớ duỗi người, toát mồ hôi nhiều nhớ bổ sung thêm nước.”
Nghê Yến Quy vẫn dựa vào tường.
Hoàng Tĩnh Thần đi tới chào hỏi, rồi cũng dựa vào tường. Cô ấy vặn mở một chai đồ uống lạnh uống một ngụm: “Lạ thật, Chu Phong Vũ nhuộm tóc vàng từ lúc nào thế?”
Nghế Yến Quy nào biết được.
Lại có một nữ sinh khác đi tới tên là Hồ Hâm: “Nhuộm lâu rồi đó, trước chuyện thông báo hút thuốc dưới cây đã nhuộm rồi.”
“Hút thuốc dưới cây?” Mắt Hoàng Tĩnh Thần quay sang Nghê Yến Quy.
Nghê Yến Quy uể oải.
Hồ Hâm nhớ gì đó không khỏi bật cười: “Mình nhớ rồi, lúc Chu Phong Vũ mới nhuộm tóc, tóc xù hơn cả bây giờ giống như bị giật điện ấy. Hôm đó mình còn thấy tóc cậu ta mang cả lá về cơ.”
Hoàng Tĩnh Thần tưởng tượng tới hình ảnh đó cũng cười theo: “Nhưng mà cậu ta đẹp trai thật.”
Hồ Hâm: “Bình thường đẹp trai thì mới càng buồn cười. Phòng học mỹ thuật của chúng ta nằm bên cạnh phòng học của cậu ta, cậu ta đi ngang trước cửa sổ cả lớp chúng ta đã vui rồi.”
Hoàng Tĩnh Thần cười lớn.
Hồ Hâm miêu tả như thật: “Cậu biết đấy, cả phiến lá treo sau ót. Hơn nữa lá cây hòe là hình tròn mà nên đáng yêu hơn lá nhọn, cũng buồn cười hơn nữa.” Cô ấy nói xong thì ôm lấy bụng.
Nghê Yến Quy đột nhiên nheo mắt lại: “Lá cây hòe?”
“Đúng vậy.” Hồ Hầm chìm đắm trong cảnh tượng lúc đó, cười rơi cả nước mắt: “Trường mình không phải có một cây hòe lớn à.”
“Ờ…” Đợi đã, Chu Phong Vũ hút điếu thuốc nhỏ. Nghê Yến Quy lại hỏi: “Cậu nhớ ngày cậu ta buồn cười như thế là ngày nào không?”
Hồ Hâm: “Thứ tư. Tiết mỹ thuật của mình với tiết của anh ta trùng nhau, nếu không không gặp được anh ta rồi.”
Nghê Yến Quy: “Thứ ba trước hội trường?”
Hồ Hâm: “Đúng vậy.”
Thứ ba đó chính là ngày Nghê Yến Quy bị tóm vì hút thuốc.
Cô lạnh mặt. Chẳng lẽ, Chu Phong Vũ là “mười hai điếu thuốc”?
*
“Hai tiết trước chỉ là nhập môn thôi.” Mao Thành Đông đứng ở giữa phòng học, ánh mắt sáng ngời: “Hôm nay, chính ta chính thức vào tiết học tán đả.”
Vài nam sinh thậm chí còn vỗ tay.
“Tán đả Trung Quốc có cùng loại với môn thể thao kiểu kickboxing khác. Ví dụ như karate cũng là dùng cả tay và chân, nhưng không nhanh bằng tán đả. Tán đả thì được phân loại đá xa đánh gần bên người. Đây là một môn thể thao đấu trí đấu dũng, giống như công an, bộ đội của chúng ta đều có hạng mục tán đả riêng. Đương nhiên, họ là huấn luyện chuyên nghiệp dùng để khắc địch chế thắng.” Mao Thành Hồng nói: “Giữa học viên chỉ là kỹ năng so tài, đoàn kết thân thiết là nguyên tắc. Giống như cuộc va chạm trên sân tập hôm nay, tôi không hy vọng phải thấy lần sau.”
Mấy người va chạm vừa rồi đều là học viên lâu năm, những lời này của Mao Thành Hồng sớm đã tận tâm chỉ bảo rồi. Học viên Ất và nam sinh Bính, Đinh cùng đứng ra xin lỗi.
“Lần sau không ngoại lệ đâu.” Mao Thành Hồng nói: “Câu lạc bộ chúng ta tuổi nào cũng có, không phân biệt giai đoạn tập luyện, học viên mới hay cũ đều cùng nhau học. Có vài thứ, học viên vũ nghe mấy năm rồi nhưng tôi vẫn phải giảng lại một lần nữa.”
Mao Thành Hồng giảng giải tường tận lúc thi đấu, các cách bị cấm đánh và vị trí cấm tấn công.
Anh ta nói: “Chúng ta luyện tư thế từ cơ bản nhất.”
Ôn Văn đứng ra, bày ra tư thế chuẩn bị trước khi chiến đấu.
Mao Thành Hồng chỉ vào nắm đấm của Ôn Văn giải thích: “Bình thường phải để nắm đấm có lực lớn ra đằng sau. Tay phải của nhiều người rất có sức cho nên nắm đấm phải ở phía sau gọi là thuận tay phải. Ngược lại thì gọi là thuận tay trái.”
“Nào, chúng ta tập luyên tư thế, mọi người làm một lần trước đi.” Mao Thành Hồng mở rộng hai chân ra, khoảng cách hơi rộng hơn vai: “Đầu gối nhẹ nhàng cong lại, chân trước không di chuyển, chân sau dịch về sau một khoảng cách bằng nửa chân, lấy bàn chân trước làm trục xoay, cơ thể quay theo.”
“Đây là tư thế chân.” Mao Thành Hồng nắm thành quyền: “Lần nữa xòe tay, nắm lại, cong cánh tay. Nắm đấm tay trước cao bằng cằm, tay sau đặt ở bên ngoài cạnh cằm. Cằm hơi cúi, hóp bụng hóp ngực lại.”
Làm mẫu xong, Mao Thành Hồng nói: “Học viên mới tới, tập luyện tư thế chuẩn bị một chút đi.”
Triệu Khâm Thư đứng ở sau Trần Nhung, anh ấy đột nhiên giơ tay muốn vỗ vào eo của Trần Nhung.
Trần Nhung phản ứng rất nhanh, tay phải hất ra sau chặn lại.
Triệu Khâm Thư có ý xấu thấp giọng nói: “Eo của cậu không xoay à.”
Trần Nhung không đáp.
Nghê Yến Quy nhìn về phía anh. Nhìn động tác tập luyện của anh, phần eo của anh rất cứng.
Mao Thành Đông đi tới trước Trần Nhung. Anh ta thở dài, vụng về thế này. Anh ta cố gắng dịu giọng nói: “Trần Nhung, chú ý phân chia trọng tâm dưới chân.”
“Ồ ồ, vâng.” Trần Nhung càng thêm luống cuống tay chân.
“Trọng tâm ở bàn chân trước.” Mao Thành Hồng nhắc nhỏ: “Cánh tay buông xuống tự nhiên, bảo vệ xương sườn.”
Trần Nhung nghe từng câu từng chữ, thực hiện động tác.
Mao Thành Hồng trực tiếp đặt nắm đấm của Trần Nhung vào đúng vị trí: “Tiếp theo phải xoay người.”
Trần Nhung từ từ xoay sang.
“Không đúng, sai rồi.” Mao Thành Hồng vỗ vào eo của mình, nhận mạnh vào trọng điểm: “Lấy eo và khớp hông làm trục xoay, không phải bảo em xoay cả người.”
“Vâng.” Trần Nhung chỉ đành làm lại, cố gắng để eo và hông trơn tru một chút.
Mao Thành Hồng không nhìn nổi nên phải tới đỡ eo của Trần Nhung.
Trần Nhung không đứng vững đột nhiên ngã ngửa ra sau.
Mao Thành Hồng nhanh tay lẹ mắt, một tay kéo tay của Trần Nhung, tay kia đỡ lấy eo của Trần Nhung: “Cẩn thận một chút.” Lời vừa dứt, Mao Thành Hồng cau mày.
Thảo nào không quay được, eo cứng ngắc như này.
Bàn tay Mao Thành Hồng lại đập đập.
Không phải. Đây là….tấm thép chịu lực(*)?
(*) Tấm thép chịu lực: Là những tấm thép được bổ trợ thêm để tăng thêm trọng lượng khi tập thể hình.