Ninh Hoàn tự rót cho mình một ly rượu: “Vậy sao? Tốn công ta đây còn suy nghĩ cho nàng, để nàng có thể tự do tự tại, từ nay về sau không phải chịu cảnh cô đơn lẻ bóng trong phủ Thái tử, nếu nàng đã không cảm kích thì thôi vậy, ta cũng chẳng còn cách nào. Nhưng chẳng lẽ Nhạc Vương thân là biểu ca của nàng mà cũng không khuyên bảo muội muội vài câu sao?”
Y nói xong thì rất tự nhiên cầm ly rượu lên định uống, song cổ tay lại đột ngột bị người khác cầm lấy, Mộ Cẩm Ngọc lên tiếng: “Ngươi đừng uống.”
Lúc tới đây Nhạc Vương chỉ đi có một mình, mặt mũi vui vẻ cả người phấn chấn, trong bụng chứa một đống câu từ ghê tởm dùng để chọc tức Mộ Cẩm Ngọc.
Lúc về lại từ một người thành ba người, gã nhìn đôi tỷ đệ đi theo sau mình mà không biết phải trút giận vào đâu.
Người gã nhét vào đã bị đuổi hết sạch, cũng chẳng biết có còn cơ hội khác để mà cài người vào hay không.
Trước đây Nhạc Vương cũng đã từng nghe qua thủ đoạn của Ninh Hoàn, đệ đệ Duệ Vương của gã hoàn toàn là một tên mến mộ say mê Ninh Hoàn không giới hạn. Không ngờ ngay cả Mộ Cẩm Ngọc cũng bắt đầu xoay quanh nàng ta, trong lòng Nhạc Vương rất buồn bực.
Gã không kiềm chế được mà quay sang mắng Tạ Lệ Nhi: “Đúng là đồ vô dụng! Chỉ có mỗi việc quyến rũ Thái tử thôi mà cũng chẳng nên trò trống gì thì ngươi còn làm được cái gì nữa?”
Sau khi Nhạc Vương rời đi, Mộ Cẩm Ngọc mới xoa bóp ngón tay hơi nóng của Ninh Hoàn: “Sao không ngủ tiếp đi?”
Ninh Hoàn vịn cánh tay Mộ Cẩm Ngọc để đứng lên: “Trong phủ điện hạ còn chứa không ít tai mắt ngầm đâu, ngài không định một lần giải quyết triệt để luôn à? Làm việc mà không chịu để ý những chi tiết nhỏ thì rất dễ thất bại trong gang tấc.”
Đồng tử Mộ Cẩm Ngọc hơi co lại.
Ninh Hoàn cười khẽ một tiếng: “Thôi quên đi, dù sao cũng không nói rõ ràng với điện hạ được.”
Cái thế giới trong thoại bản này vốn đã rất kì lạ rồi, mà Mộ Cẩm Ngọc cũng chẳng phải người bình thường.
Mộ Cẩm Ngọc cụp mắt ngắm gương mặt Ninh Hoàn, sự tồn tại của y khiến người khác vừa yên tâm lại vừa bất an, nếu Ninh Hoàn mà phản bội hắn, hẳn sẽ là một trải nghiệm cực kỳ đau khổ.
Hắn giật ly rượu thứ hai trong tay Ninh Hoàn đi rồi làm một hơi hết sạch, sau đó mới ôm người lên: “Ngươi còn đang ốm, không cần suy nghĩ quá nhiều làm gì, về ngủ tiếp đi.”
Thấy A Hỉ vẫn đứng yên ở bên cạnh, Mộ Cẩm Ngọc lườm hắn một cái: “Còn không mang áo choàng của Thái tử phi qua đây?”
Thái tử điện hạ luôn thích hành hạ bản thân vậy mà cũng có ngày nhớ phải choàng áo cho Thái tử phi, trong nháy mắt A Hỉ đã có cảm giác chắc hôm nay mặt trời mọc từ đằng Tây. Một người mà ngay cả cơ thể của mình còn không thèm lo, cuối cùng lại đi lo lắng quan tâm người khác, đúng là chẳng khác gì kỳ tích.
A Hỉ nhanh chân chạy đi lấy áo choàng.
Mộ Cẩm Ngọc bọc Ninh Hoàn thành một cục bông kín mít không một kẽ hở xong mới nói: “Đi.”
Hắn bế Ninh Hoàn đi về Lê Tuyết Đường, trên đường đi không nhịn được mà hỏi một câu: “Ngươi bị cảm lạnh thì phải uống thuốc gì?”
“Không cần uống gì cả, mấy ngày sau là khỏe rồi.” Ninh Hoàn nói rất nghiêm túc.
Mộ Cẩm Ngọc cũng không tin lắm: “Để ta gọi Triệu Nghi qua xem bệnh cho ngươi.”
Ninh Hoàn thấy hắn không chịu bỏ qua chuyện này thì đành phải nói: “Trong phủ có dược liệu, chút nữa ta sẽ sai hạ nhân đi đun thuốc.”
Sau khi đun thuốc xong thì Ninh Hoàn vẫn đang ngủ, Mộ Cẩm Ngọc bèn gọi y dậy: “Dậy uống thuốc nào, có muốn ăn mứt hoa quả hay không?”
Ninh Hoàn lắc lắc đầu, có Mộ Cẩm Ngọc ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm y uống thuốc nên Ninh Hoàn cũng không thể đổ bát thuốc này đi được, đành bất đắc dĩ bưng bát lên uống hết.
Bởi vì y uống hơi vội nên có chút nước thuốc trào ra khỏi khóe miệng, giọt nước đen nhánh theo biên độ ngẩng đầu của y mà chảy xuôi xuống dưới cổ, lướt qua phần xương quai xanh rồi biến mất sau lớp y phục. Mộ Cẩm Ngọc biết Ninh Hoàn có tính sạch sẽ nên lập tức vươn tay lau hộ y.
Thân nhiệt Ninh Hoàn vẫn còn khá cao, vì thế nên vùng xương quai xanh khi sờ vào cũng rất ấm áp, Mộ Cẩm Ngọc sờ được một lúc mới nhận thấy làn da dưới tay hắn vô cùng mịn màng. Lòng bàn tay thô ráp của hắn xoa xoa phần xương quai xanh dưới lớp da mỏng manh, cảm giác mềm mại lại dễ chịu này khiến tim hắn bất chợt đập lỡ một nhịp.
Bốn từ như “Băng cơ ngọc cốt” này vốn để miêu tả nữ tử, nhưng Mộ Cẩm Ngọc cho rằng dùng những từ đấy để nói về Ninh Hoàn cũng không quá chút nào.
Mái tóc đen như mực của Ninh Hoàn rũ xuống, hàng lông mi dày rậm cũng khép lại, gương mặt nhợt nhạt phản chiếu thành ảnh ngược trong mắt người đối diện.
Giọng nói Mộ Cẩm Ngọc có chút khàn khàn: “Nếu cô không thể sống sót trở về ——”
Lời còn chưa nói xong, ngón tay Ninh Hoàn cũng đã chặn lại môi hắn.
Ninh Hoàn mất sức dựa vào gối mềm, cổ áo y hơi buông lỏng, tuy sắc mặt hiện giờ rất giống một đóa hoa lê sắp khô héo, không đủ sức sống nhưng vẫn cực kỳ xinh đẹp: “Thái tử yên tâm, dù ta có chết thì ngài cũng không chết được.”
“Những chuyện trong kinh ta sẽ phụ trách giải quyết chu toàn, điện hạ đừng để ta đợi lâu.”
Mặc dù y vẫn chưa có quá nhiều cảm tình đối với thế giới này, nhưng sau khi Mộ Cẩm Ngọc lên ngôi Hoàng đế thì y cũng sẽ được trả lại sự tự do, có thể du sơn ngoạn thủy khắp mọi nơi, tiếp tục sống cuộc đời nhàn tản của y.
Ẩn trong ánh mắt của Mộ Cẩm Ngọc là muôn vàn suy nghĩ phức tạp: Không một ai trong đám người phe Hoàng đế muốn hắn sống sót, chỉ độc duy nhất Ninh Hoàn có mong muốn này, đây là lời nói thật lòng của y sao?
Ninh Hoàn nói xong thì cứ thế ngủ mất, y dựa người vào gối mềm, đôi mắt nhẹ nhàng khép lại, cả người còn thoang thoảng mùi thuốc đăng đắng.
Trong không gian yên tĩnh của buổi đêm, âm thanh duy nhất mà Mộ Cẩm Ngọc nghe được chính là tiếng trái tim hắn đang đập mạnh từng hồi. Một bên là lý trí khó khăn lắm mới giữ được chút tỉnh táo, mặt khác lại là những suy nghĩ bệnh hoạn vừa tàn bạo lại vừa âm u.
Một lúc sau Mộ Cẩm Ngọc cũng chui vào trong chăn, hắn tiếp tục ôm Ninh Hoàn vào lòng, do dự xoắn xuýt một lúc lâu mới hạ quyết tâm, nhanh chóng đặt một nụ hôn phớt lên vành tai của y.