“Đổi lại là anh là em, anh sẽ luôn tin em đúng không?”
Mặt mày lão cau có khổ sở không nói được gì nữa, tôi thẳng thừng nói với lão: “Em tuyệt đối sẽ không bỏ qua nếu người em yêu làm chuyện có lỗi sau lưng em dù chỉ là cảm nắng nhất thời”
“Anh thật sự không có!”
“Thật ra em cảm thấy không có anh em vẫn sống tốt đó thôi, em nghĩ anh nên tìm một người vừa yêu anh vừa hiểu chuyện mà yêu đi, em mệt rồi, không muốn tiếp tục nữa”
Biết rằng nói ra những lời lẽ đó là quá đáng, cũng không chừng sẽ tổn thương đến lão nhưng tôi thật sự rất sợ hãi và chán ghét khi mỗi đêm đều trằn trọc lo lắng lão lén lút qua lại với cô gái khác.
Lão không nói gì, tâm mắt dừng yên một điểm, bàn tay vẫn siết chặt lấy tay tôi không buông. Tôi hiểu, lão đang tức giận nhưng không muốn cãi lại.
Lão bỗng nhiên cầm lấy điện thoại tôi, mở xem gì đó, lòng tôi căng thẳng không biết lão có vào Messenger xem tin nhắn cô gái kia gửi cho tôi không.
Quả nhiên, biểu cảm lão đột nhiên trở nên giận dữ, lão thấy điện thoại lão gọi điện cho ai đó. Câu đầu tiên lão phun ra sau khi đầu dây bên kia bắt máy là một câu chửi tục vô cùng thô thiển, mấy câu sau đó cũng là chửi không ngừng, người xui xẻo đó không ai khác chính là cô gái kia.
Tôi thừa nhận trong lòng rất hả dạ, nhưng lão như thế thì đã quá đáng sợ rồi, ngay cả con gái lão cùng không e dè mà mắng chửi nặng nề.
Nói xong điện thoại lão trừng mắt nhìn tôi, tức giận lên giọng: “Em vì mấy câu nói không chứng cứ này mà muốn chia tay với anh đúng không?”
Tôi bất giác co ro nhìn lão, chỉ muốn thoát tay khỏi tay lão để bỏ chạy, rõ ràng trong chuyện này tôi là người chịu ấm ức, đùng một cái trở thành phạm nhân.
“Anh mà biết em nghe lời người khác chia tay anh lần thì đừng trách anh”
Lão đột nhiên quát lớn: “Nghe chưa?!”
Tôi giật mình bối rối gật đầu: “Nghe rồi”
Nói xong liền cảm thấy không đúng, tôi bất mãn nhìn vẻ mặt hài lòng của lão, quát ngược lại: “Anh đang lớn tiếng với em?”
Lão lập tức thay đổi thái độ, tỏ ra uất ức trách ngược lại tôi: “Còn dám trách anh? Em không yêu anh nữa nên mới tìm cớ chia tay đúng không. Phải rồi, ỷ có được tình cảm của người ta rồi tha hồ mà chơi đùa, chơi chán rồi phũ phàng vứt bỏ”
Đầu óc tôi lơ mơ, miệng tự động nói: “Không có, em xin lỗi”
Vẻ mặt lão thỏa mãn, đắc ý nói: “Tha cho em lần này”
Tôi: “…”