Mạc Kiên dứt nụ hôn liền thỏa mãn đưa tay vuốt nhẹ cánh môi. Bàn tay nghịch ngợm trong chiếc áo sơ mi cũng dừng lại mà cố định đặt lại ở eo cô
-Em muốn thì được tất!!
-Anh đừng có biến thái!! Hơn nữa vết thương của em cũng chỉ mới ổn định thôi!!
Anh đưa tay vuốt nhẹ tóc cô mà đặt một nụ hôn nhẹ lên trán
-Tối nay anh không ở nhà. Em ngoan ngoãn ngủ trước được không? Anh sẽ cho người tới canh gác cẩn thận!!
-Anh tới Hắc Đạo sao? Em muốn đi!!
-Không được, em tới những nơi như vậy anh không yên tâm!!
-Em muốn đi!! Anh không cho em đi thì anh đừng hòng ra khỏi nhà!!
-. . .
Cô vùng vằng bước lại bàn làm việc tiếp tục tập trung công việc của mình. Tới tối trở về nhà cô tắm rửa xong xuôi liền nhíu mày khi anh đang chuẩn bị ra ngoài
-Anh đi sao?
-Ừm, ngoan đi. Anh sẽ về sớm!!
-Anh không nghe lúc sáng em nói sao? Bây giờ anh giỏi thì bước ra khỏi nhà xem!! À không, nếu anh có giỏi thì bước ra khỏi phòng này xem!!
-Nhiên Nhiên. . .
Cô uất ức nhìn anh. Để anh đi một mình ở nhà cô sao có thể không lo. Biết là anh giỏi nhưng đâu phải giỏi là sẽ không bị gì. Cô cũng biết mình đi là sẽ thành gánh nặng cho anh nhưng cô không muốn anh tới đó một mình. Khuôn mặt ủ rũ nhanh chóng xuất hiện khiến cho Mạc Kiên khó xử mà kéo cô lại lòng ngực mình ôm chặt lấy
-Ngoan, anh cho em đi!! Nhưng lần này nhất định không để bản thân mình bị thương nữa, biết chưa?
-Ưm!!
Khuôn mặt ủ rũ nhanh chóng thay bằng nụ cười vui vẻ. Mạc Kiên đưa tay ngắt nhẹ má cô rồi cúi xuống đặt một nụ hôn phớt lên môi cô. Lần này anh cẩn thận hơn mà mặc áo chống đạn cho cô. Sau đó mới an tâm đưa cô tới Hắc Đạo.
Tới nơi cả dàn người em cúi xuống chào anh và cô. Vài người mới nhìn thấy cô lần đầu tiên liền cảm thán trước nhan sắc tuyệt mỹ của cô khiến ánh mắt anh có chút không vui mà sắc lạnh đến lạ. Nhiên Nhiên nhìn anh liền thích thú mà chọt nhẹ vào một bên má
-Anh đáng yêu thật đó~~
Bọn đàn em nín lặng. Chúng run sợ với cái ánh mắt đó không hết mà cô lại bảo nó đáng yêu? Anh liếc xéo cô rồi kéo cô lên ghế cao nhất mà ngồi lên. Hạ Trung nhìn qua anh
-Vẫn chưa tìm được!!
Cái chau mày của anh càng lúc càng rõ hơn. Nhiên Nhiên nhìn anh như hiểu cái gì đó liền mím chặt môi cúi gầm mặt xuống. Ánh mắt anh sắc lạnh hằn lên những đường tơ đỏ li ti mà hét lớn
-Mẹ nó, đứa nào?
Hai người đàn em trong số đó run sợ bước ra ngoài nhìn anh
-Tụi em. . .
-Mẹ kiếp, tao nuôi tụi bay để tụi bay trở thành lũ vô dụng sao!!
Một tên trong đó lên tiếng không dám nhìn anh
-Tụi em đã cố gắng hết sức nhưng Hạo Thiện thật sự đã biến mất ngay sau đó. . .tụi em. . .
Tiếng *cạch* vang lên. Mạc Kiên chỉa súng vào một trong hai mà cười khẩy
-Vậy sao?
Nhiên Nhiên nhìn hai người kia đã nhắm chặt mắt chờ đợi viên đạn của anh mà thương xót. Nhúp một ngụm trà cạnh đó, hai chân cô bắt chéo lại nhàn nhạt lên tiếng
-Lui đi!!
Hạ Trung nhìn qua cô rồi nhìn lên nét mặt bất ngờ của Mạc Kiên khẽ nhếch môi. Hạ Trung dám cá bây giờ có cho Mạc Kiên cả núi vàng cũng không dám bóp còi. Hai người đàn em kia nghe vậy nhưng không dám lui vì chưa có mệnh lệnh của anh nhưng trong lòng cũng thầm cảm ơn cô dù họ vẫn nghĩ chẳng ai thay đổi được quyết định của anh. Cái chết họ nhận cũng xứng đáng khi họ không thể hoàn thành được nhiệm vụ mà anh giao.
Tay anh vẫn giơ nòng súng nhắm thẳng vào họ khiến cô không mấy vui. Nhìn cả hai người kia mà xem cô nói vậy cũng không biết đường lui. Cô chép miệng nhăn mày
-Trần Mạc Kiên, anh giỏi thì bóp còi trước mặt em xem!!