Đám người Cổ Tiêu thấy biểu lộ của nó liền đoán được cái gì, sắc mặt ngưng trọng và bộ dạng khác với lúc trước.
– Bảy ngày trước, bằng hữu của ta trong thần chi di tích đưa tin tới, nói rất nhiều đệ tử ba đại tông môn Vạn Nhận Sơn, Thập Thu Lĩnh và Đoạn Thiên Nhai đang vây quét người Quy Khư Hải người, chết tổn thương thảm trọng!
Thanh Diệp vương lên tiếng, tuy hắn nói đơn giản nhưng lọt vào tai đám người Cổ Tiêu lại hiểu rõ mức độ thảm thiết trong đó.
Ba đại tông môn muốn đối phó Quy Khư Hải không phải một ngày hai ngày, lần này dám động tay, tất nhiên sẽ là lôi đình một kích, chỉ sợ đệ tử Quy Khư Hải sẽ lâm vào nguy cơ chưa từng có.
– Đáng giận!
– Đám người kia, Nhiếp Vân, chúng ta nhanh trở về cứu bọn họ.
– Cho dù liều chết cũng không để đám người Vạn Nhận Sơn thực hiện được…
Đám người Thất Nguyên ở lại Quy Khư Hải không biết bao nhiêu năm, được xem như nguyên lão, nghe đệ tử tông môn bị người ta khi nhục cho nên căm phẫn, hận không thể lập tức tiến lên đối chiến.
– Đừng nói chuyện, nghe Thanh Diệp Vương đại nhân nói hết lời.
Cổ Tiêu cắt ngang xúc động của mọi người, Nhiếp Vân có thể thuận miệng xưng hô Thanh Diệp, hắn cũng không dám.
Cổ Tiêu hiện tại có địa vị và uy nghiêm cực cao trong đám người, nghe hắn quát lớn liền im lặng, đồng loạt nhìn về phía Thanh Diệp vương.
– Làm phiền đại nhân nói cho chúng ta biết đệ tử Quy Khư Hải hiện tại têế nào?
– Đây là tin tức ta nhận được hôm qua.
Bàn tay Thanh Diệp vương xuất ra một âấm ngọc bài, phía trên có một hàng chữ và nói tiếp:
– Rất nhiều đệ tử Quy Khư Hải không ngăn cản nổi, bị vây công tụ tập cùng một chỗ, thối lui đến Phá Vẫn Sơn!
– Nếu như muốn đi cứu bọn họ, trực tiếp đi Phá Vẫn Sơn là được!
– Phá Vẫn Sơn? Phá Diệt vẫn lạc chi địa?
Sắc mặt Cổ Tiêu và Thất Nguyên khi nghe cái tên này liền khó coi.
– Đây là nơi nào?
Nhiếp Vân không rõ rất nhiều địa phương trong thần chi di tích, quay đầu nhìn về phía Thanh Diệp vương.
– Phá Vẫn Sơn là hiểm địa không kém gì thần chi di tích và thập tuyệt cổ địa, cũng là một nơi chiến đấu kịch liệt nhất trong thượng cổ chiến trường, thời điểm bình thường bởi vì quá mức nguy hiểm, đệ tử tiến vào trong đó không nhiều, lúc này đệ tử Quy Khư Hải tập thể rút vào bên trong đã nói rõ lâm vào bước đường cùng!
Thanh Diệp vương du lịch cả thần chi di địa cho nên hắn phi thường hiểu rõ các nơi.
– Bản thân Phá Vẫn Sơn chính là Phá Diệt vẫn lạc chi địa, nguy cơ trùng trùng, xem ra tình cảnh không thể lạc quan… Nhiếp Vân!
Cổ Tiêu nói thầm một tiếng, ngẩng đầu nhìn tới.
– Ân?
Nghe hắn đột nhiên goi mình, Nhiếp Vân sững sờ.
– Ta hi vọng ngươi có thể đáp ứng ta một chuyện!
Gương mặt Cổ Tiêu ngưng trọng, trong mắt mang theo thần sắc kiên định.
– Đủ khả năng, không chối từ!
Nhiếp Vân gật đầu.
– Tiềm lực và phách lực của ngươi là có tiền đồ nhất từ trước tới nay, lần này Quy Khư Hải gặp đại kiếp nạn, mặc kệ có thể vượt qua hay không, ta đều hi vọng ngươi không nên dính vào, tốt nhất có thể nghĩ biện pháp tránh thoát!
Cổ Tiêu nói.
– Bảo ta làm đào binh?
Nhiếp Vân sững sờ, hắn chưa nói hết câu, chỉ thấy đối phương nhấc tay ngăn hắn nói.
– Không phải đào binh, mà là vì bảo tồn lực lượng của Quy Khư Hải, chỉ cần ngươi còn sống, Quy Khư Hải chúng ta sẽ có hi vọng, sẽ không có triệt để đoạn tuyệt, hi vọng ngươi có thể đáp ứng!
Trong mắt Cổ Tiêu mang theo thành khẩn và chân thành, ánh mắt nhìn chăm chú.