Cố Thành Trung nghe vậy, cười thầm trong bụng.
Cô vấn là cô, vẫn thích ăn hoa quả, tính ham ăn của cô cũng không đổi.
Anh buông cô ra, Hứa Trúc Linh liền mở hộp hoa quả ra, cũng không ăn một mình, cô một miếng, Cố Thành Trung một miếng.
Đến bản thân cô cũng không ý thức được răng, hai người đang dùng chung một cái nĩa.
Mà cô thấy là lẽ đương nhiên, không có vấn đề gì cả, đến khi ăn hết xoài rồi, cũng không phát hiện.
“Cậu ba Cố.” sau khi ăn xong, cô cũng bắt đầu nghiêm túc, có vài vấn đề không thể lẩn tránh được.
“Ừ, vợ nói đi”
“Hành động hôm nay của anh rất đáng sợ, bạo lực không giải quyết được vấn đề gì cả, hơn nữa còn ảnh hưởng đến hình tượng bên ngoài của anh, dư luận sẽ nhắm vào anh đói”
“Nhưng bọn họ đụng vào em, nên anh không khách sáo bới họ.”
“Nhưng anh dùng sai cách rồi, thì anh cũng không nên ra tay đánh người chứt”
“Anh biết rồi, lần sau anh sai sai người đánh, anh bảo đảm không động tay.” Anh nói dứt lời, sắc mặt Hứa Trúc Linh đen lại, anh nhếch nhếch miệng lạnh nhạt, làm bộ thỏa hiệp: “thôi được rồi…anh đảm bảo không đánh chết, đánh xong còn trả tiên thuốc chữa trị nữa.”
“Sao?”
Hứa Trúc Linh nghe xong, tức đến nồi suýt chút sùi bọt mép.
Cái logic quái quỷ gì vậy?
“Anh không thể nói là không đánh nữa sao?”
“Anh không giết người đã là nhẹ lắm rồi, loại ngwofi này không thể nhân nhượng, hơn nữa bọn họ mềm nắn rắn buông, không đánh cho một trận, bọn họ không biết đau, lần sau sẽ còn phạm sai. Hôm nay đâm vào em, vậy hôm sau đâm phải thai phụ, Sảy ra chuyện thì phải làm sao?”
“con nhà anh ta là con, con nhà người ta thì không phải con à? Anh động vào con nhà anh ta, anh ta xông lên chỉ tay chỉ chân với anh, vậy con nhà anh ta đụng vào đứa trẻ nhà anh, anh có thể nhịn sao?”