Khóa sắt này không phỉa thực thể chân chính, mà là phù văn khi hắn leo khóa sắt dung nhập vào người, trước kia không nhìn ra tác dụng của nó, không nghĩ tới vào lúc nguy cấp nó hình thành khóa sắt và triệt để bao phủ thứ này vào trong.
Bị khóa sắt và phù văn bao phủ, sợi tơ không còn hung ác như trước kia, bị ngoan ngoãn bị khóa tại nơi hẻo lánh không dám nhúc nhích.
Vèo!
Tinh thần trở về thân thể, ngón tay bắn ra, sợi tơ bị hắn bắt ra ngoài, nó không ngừng xoay quanh ngón tay.
– Đúng là thứ đáng sợ, trước giữ lại!
Hắn lấy một ngọc bài ả ngoài, cũng phong ấn sợi tơ vào trong đó, Nhiếp Vân thở ra một hơi.
May mắn hắn leo khóa sắt tiến vào chiến trường, nếu như giống đám người Tô Lâm sử dụng đồ quyển đi vào, chỉ sợ khó có thể tránh thoát nguy cơ lần này, cuối cùng sẽ hồn phi phách tán, biến thành xác khô.
Có lợi có tệ, có mất có được, tuy leo khóa sắt lãng phí không ít thời gian nhưng chỗ tốt phi thường to lớn.
Sau khi phong bế sợi tơ vào nạp vật thế giới, Nhiếp Vân bay tới về phi thuyền.
– Chủ nhân, ngươi xem!
Vừa trở lại Phá Thần Chu, chợt nghe Huyền Thiền Vương lo lắng chỉ về phía trước, quay đầu nhìn sang, chỉ thấy thi thể to lớn trong tuyệt vọng chi thủy không ngừng biến thành khô héo, làn da biến chất rạn nứt, lồng ngực phập phồng lúc này dừng lại sau đó sụp đổ, nó ngâm trong nước biển và tan thành tro bụi.
– Việc này…
Trong ánh mắt ngạc nhiên, thi thể xem vô cùng chắc chắn, nó bất hủ suốt trăm triệu năm lại biến thành tro bụi và dung hợp vào tuyệt vọng chi thủy, tuy hai mà một.
Mới vừa rồi còn tranh đấu với hắn không dứt, thậm chí sử dụng chúa tể thần binh cũng không thể tiêu trừ thi thể quỷ dị, trong chớp mắt hòa tan biến mất, mặc dù Nhiếp Vân sớm có chuẩn bị nhưng cũng cảm thấy quỷ dị khó nói thành lời.
– Chủ nhân, giam cầm trong đầu chúng ta biến mất… Hiện tại có thể rời khỏi thập tuyệt cổ địa.
Lúc muốn nói gì đó, Huyền Thiền Vương, Vạn Lực Vương hai đại thần thú thét lên thật to, chúng hưng phấn hoa chân múa tay, xem ra có thể rời khỏi thập tuyệt cổ địa chính là tâm nguyện lớn nhất của chúng, lúc này tâm nguyện hoàn thành nên hưng phấn có thể nghĩ.
– Thanh Diệp vương ( Vạn Lực Vương) bái kiến chủ nhân!
Hưng phấn qua đi, Thanh Diệp vương, Vạn Lực Vương nhìn nhau, đồng thời quỳ rạp xuống đất, trong mắt tràn đầy sùng bái, trên đầu có một đạo linh hồn bay ra và chờ Nhiếp Vân thu.
– Các ngươi muốn nhận ta làm chủ?
Nhiếp Vân sững sờ.
Thời điểm hai thần thú này gặp hắn đã xì mũi coi thường, chẳng thèm ngó tới, thậm chí còn châm chọc Huyền Thiền Vương, Cực Thiên Vương nhận thức hắn làm chủ, cảm thấy tổn hại uy nghiêm thần thú, mà bây giờ lại chủ động quỳ xuống, thỉnh cầu thu làm yêu sủng, biến hóa to lớn ngay cả Huyền Thiền Vương cũng khiếp sợ không thôi.
– Thỉnh cầu chủ nhân đồng ý!
– Chủ nhân giải trừ gông cùm xiềng xích của chúng ta, tương đương cứu tánh mạng chúng ta, thỉnh không nên từ chối!
Vạn Lực Vương, Thanh Diệp vương đồng thời lên tiếng.
– Tốt, nếu các ngươi thật tình muốn theo ta, ta cũng không chối từ!
Có thể thu chúng làm yêu sủng, Nhiếp Vân cầu còn không được, hắn cười ha ha sau đó thu hai đạo linh hồn vào trong đầu, một lát sau hắn cũng cảm nhận được ý nghĩ của chúng, Thanh Diệp vương, Vạn Lực Vương cũng thành yêu sủng của hắn.
– Hiện tại các ngươi có thể rời khỏi thập tuyệt cổ địa, theo ta ra ngoài.
Đã thu chúng làm yêu sủng, Nhiếp Vân thúc dục Phá Thần Chu, phá vỡ không khí bay thẳng ra ngoài.
Đệ tử Quy Khư Hải bị đệ tử ba đại tông môn khác vây công, hiện tại cũng nên đi cứu rồi.
Phá Thần Chu phi hành cực nhanh trong không trung, Nhiếp Vân đứng trên bong thuyền, tinh thần khẽ động, lúc này một thạch huyệt xuất hiện trước mắt của hắn.
Rầm rầm!
Đám người Cổ Tiêu bay ra ngoài.
Sau khi tìm được Huyền Thiền Vương, Nhiếp Vân cũng thu bọn chúng vào thanh khư thạch huyệt và thu vào nạp vật thế giới, chuyện về sau sẽ phi thường mạo hiểm, không có cơ hội thả hắn ra ngoài, lúc này muốn đi cứu đệ tử Quy Khư Hải, cũng nên nói với bọn họ một tiếng.
– Nhiếp Vân, thế nào, có tìm được Cực Thiên Vương hay không? Chuyện Hỗn Độn Vương Thạch như thế nào.