Ta tên là Liễu Như Yên!
Trong chốc lát, bên tai hắn vang vọng câu nói này, đôi mắt hắn nhoà đi như thể có thể trông thấy bóng hình cô đang gảy đàn cho hắn nghe, hiện giờ cô ở trong đó, hắn ở ngoài này, cách nhau cả hồng trần.
Ta vẫn còn nhớ!
Hắn khẽ đặt tay lên nấm mồ, trong đầu hắn văng vẳng câu nói cuối cùng của Liễu Như Yên, đôi mắt không muốn nhắm lại mang theo nỗi niềm đau thương chất chồng rời khỏi chốn hồng trần.
Hắn cười thê lương, nữ tử phàm trần, tình duyên chốn phàm trần đã huỷ hoại cô ấy nhưng lại cứu được hắn.
“Thượng tiên, cầm nó theo đi”, Liễu Thanh Tuyền rưng rưng, trong tay ông ta còn cầm cây tố cầm.
“Xin lỗi”, Diệp Thành nhận lấy cây đàn nhưng giọng lại khản đặc.
“Ba năm trước người cứu con bé một lần, ba năm sau nó trả lại người một mạng, đây có lẽ là nhân quả mà tiên nhân thường nói”, Liễu Thanh Tuyền lại quay người, ông ta dùng vạt áo lau đi từng bông tuyết tưởng chừng như chẳng bao giờ có thể lau đi hết.
“Là ta nợ cô ấy”, đường đường là Thánh Chủ Thiên Đình mà lại quỳ xuống hành đại lễ với một người phàm.
Giữa những bông hoa tuyết rơi, hắn vác cây tố cầm trên lưng lặng lẽ quay người, trong tay còn dắt một bàn tay nhỏ bé, khuôn mặt ngây thơ đó chốc chốc lại quay đầu nhin fltt với mái tóc bạc phơ.
Liễu Thanh Tuyền không quay người lại, mắt ông ta nhoà lệ.
Ba năm trước ông ta là gia chủ của một gia tộc nhỏ, sau này trở thành quân vương của một nước.
Ba năm trôi qua như một giấc mộng, điểm tương đồng đó là ông ta đã mất đi người con gái của mình.
Bên ngoài hoàng cung, Sở Huyên giống như bức tượng bằng băng đứng đó để mặc tuyết bay vào người.
Cô tới đất nước này lần thứ hai, gặp một nữ tử người phàm và truyền dạy cho cô ấy cửu u tiên khúc nhưng lại để lại mối nhân duyên đau thương.
Diệp Thành bước ra, trên lưng mang theo cây đàn tố cầm, tay dắt theo Nhược Hi.
Trong chốc lát, thân hình