Trương Thác xua tay: “Thôi đại ca, không cần như vậy, mấy năm nay tôi ở một mình quen rồi, anh đột nhiên sắp xếp hai người chăm sóc tôi, tôi có chút không quen”
Thôi Lập không trả lời vấn đề của Trương Thác mà trừng mắt nhìn hai cô gái.
Hai cô gái không khỏi rùng mình một cái liền lập tức một trái một phải nhào vào ôm cánh tay Trương Thác.
“Đại nhân, chúng tôi hầu hạ người tắm rửa” Cao Trân vội nói: “Muội muội, muội đi lấy nước cho đại nhân, tỷ hầu đại nhân thay quần áo”
Song Tuyên gật đầu, ngoan ngoãn đi vào trong phòng, lấy thau đồng sau đó đi lấy nước.
Cao Trân ở bên cạnh Trương Thác thì thầm với vẻ mặt khẩn cầu: “Đại nhân, người giúp chúng tôi đi, chúng tôi không muốn bị bán đi, nghe nói ở đó mỗi tối đều sẽ có người chết”
Trương Thác nhìn Cao Trân, sau đó đi vào trong phòng: “Vậy cô giúp tôi dọn giường đi.”
“Cảm ơn đại nhân” Cao Trân vội vàng gật đầu, vui vẻ tiến vào phòng dọn giường cho Trương Thác.
“Trương lão đệ, cứ vui vẻ tận hưởng đi nhé” Thôi Lập ném cho Trương Thác một ánh mắt dung tục rồi ôm lấy hai người phụ nữ, sải bước rời đi.
Buổi sáng, Trương Thác vẫn chưa đến Định Bồng Các thì trước cửa của Định Bồng Các đã xếp một hàng dài người, có người mới từ ngoài vào thành, nghe thấy tin tức của Định Bồng Các lập tức chạy đến xếp hàng.
Thôi Lập đứng trước cửa Định Bồng Các, miệng cười không khép lại được, khóe miệng dường như dài đến tận mang tai.
Mọi người nhà họ Sở đi trên đường hỏi thăm tin tức về kho lương thực, họ biết, hiện tại khẳng định vẫn còn người tích trữ lương thực chỉ là vẫn chưa lấy bán ra, nhà họ Sở nhất định phải nắm chắc suy xét việc lương thực này.
Khi đi qua trước cửa Định Bồng Các nhìn thấy một hàng dài người, sắc mặt bọn họ đều rất khó coi.
“Thời Minh Huy, lúc đầu cậu đi tìm sư bá, đưa người qua, hiện tại có phải tốt rồi không, một nhân tài bị cậu cho đi vô ích rồi” Lưu Minh kỳ quái nói.
“Lưu Minh, anh cũng đừng nói tôi” Thời Minh Huy bất mãn nói: “Lúc đầu không biết ai cứ một mực nói hai người họ đều vô dụng, kết quả một người có trình độ đỉnh cấp, một người biết giám định bảo bối”