Từ Đường Nhiên hỏi:
– Đại thống lĩnh có gặp hay không?
Miêu Nghị lấy lại tinh thần:
– Tưởng ta sợ nàng chắc? Nếu nàng ta dám gây sự thì thừa dịp này khử luôn, cho vào đi.
Miêu Nghị nghi ngờ Chiến Như Ý phát hiện đồ vật bị thiếu nên đến đòi lại, nhưng hắn sẽ không trả.
Chiến Như Ý đến không được Miêu Nghị tự mình ra nghênh tiếp, nàng vào đại trận phòng hộ, nhìn cột cờ Hắc Hổ Kỳ cao cao một lúc rồi đi theo người dẫn đường đến đại điện trên ngọn núi cao nhất.
Miêu Nghị đứng ở cửa đại điện chắp tay chào khách, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
– Không biết Chiến mỹ nhân đến có gì chỉ dạy?
Diêm Tu canh giữ nghiêm ngặt bên cạnh Miêu Nghị, theo dõi phản ứng của Chiến Như Ý.
Chiến Như Ý bình tĩnh cười hỏi:
– Để khách đứng ngoài cửa nói chuyện là đạo đãi khách của Hắc Hổ Kỳ sao?
Miêu Nghị nói:
– Có chuyện gì cứ nói rõ bên ngoài trước đi, đại điện này mới xây xong.
Chiến Như Ý không để bụng, nàng mặc kệ Miêu Nghị cao cao tại thượng đứng bên trên, chắp tay nghiêm túc nói:
– Lần này ta đến là xin lỗi Ngưu huynh. Lần trước đến đây sinh sự là lỗi của ta, nếu có chỗ nào làm Ngưu huynh không vui xin Ngưu huynh người lớn rộng lượng đừng so đo với nữ nhân như ta.
Miêu Nghị buồn bực, mắt láo lia người hai bên. Nữ nhân này thật sự xin lỗi hắn ngay trước mặt mọi người, làm cái quỷ gì?
Đổi lại là Miêu Nghị nếu bị treo trên cột cờ chịu nhục lớn lao như thế dù không đánh thắng đối thủ cũng sẽ rụt đầu về tiềm tu chờ mai sau báo thù, tuyệt đối không làm ra việc chủ xin lỗi khi không bị uy hiếp gì. Cái này cần can đảm lớn cỡ nào? Hay có âm mưu quỷ kế gì?
Đám người Dương Khánh không hiểu trong bụng Chiến Như Ý tính toán cái gì, vẻ mặt nghi ngờ nhìn Chiến Như Ý chằm chằm.
Miêu Nghị hỏi dò:
– Con người của ta không thích xin lỗi suông, xin lỗi thì nên chân thành chút.
Chiến Như Ý cười hỏi:
– Ngưu huynh lấy đồ của ta không phải con số nhỏ, chẳng lẽ chưa đủ chân thành sao?
Miêu Nghị không muốn nói nhiều với nàng:
– Chúng ta nói thẳng đi, nàng hãy nói thật tìm đến là muốn gì?
Chiến Như Ý nói:
– Ngưu huynh đừng nghĩ nhiều, ta thật sự chân thành đến xin lỗi, tuyệt đối không có ác ý. Chiến mỗ tự nhận không đánh lại Ngưu huynh, thua tâm phục khẩu phục. Sau này xin Ngưu huynh nghĩ tình cùng là đồng liêu Hắc Long Ti mà giúp đỡ cho, nếu phát hiện Chiến mỗ có chỗ nào làm không đúng thì chỉ điểm, nhắc nhở giùm, Chiến mỗ nguyện hợp tác chân thành với Ngưu huynh.
Chiến Như Ý càng bày ra thái độ chân thành thì đám người Miêu Nghị càng tràn đầy nghi ngờ. Một khoảng thời gian dài sau khi Chiến Như Ý rời đi bên Hắc Hổ Kỳ luôn căng thẳng thần kinh, đề phòng phe Lam Hổ Kỳ trả thù.
Mùi vị giữ cảnh giác lâu dài không dễ chịu, Miêu Nghị còn triệu tập người bàn xem có nên xuống tay trước không. Nhưng muốn làm thịt Chiến Như Ý có trọng binh vây quanh mà không bị người phát hiện thì rát khó, dù có thể âm thầm xử nàng thì Miêu Nghị đáng ngờ nhất.
Kết quả là Chiến Như Ý một lần ‘chân thành’ đến cửa xin lỗi ngược lại làm bên Miêu Nghị nghi thần nghi quỷ chịu giày vò, rắc rối còn hơn nàng tới cửa gây sự.
Nhưng một sự kiện đột ngột khác ập đến dời sự chú ý của Miêu Nghị. Thất Giới Đại Sư chia xa nhiều năm đột nhiên truyền tin cho Miêu Nghị.
Miêu Nghị hỏi: Dạo này đại sư sao rồi?
Thất Giới Đại Sư chỉ đáp một câu: Yêu Tăng Nam Ba.
Một câu không đầu không đuôi, trả lời rất vội vàng, dường như Thất Giới Đại Sư đưa tin lúc gấp gáp sau đó bặt tin, mặc kệ Miêu Nghị liên lạc cỡ nào cũng không đáp lại hắn.
Đoạn tin của Thất Giới Đại Sư như bí ẩn làm Miêu Nghị nghĩ nát óc cũng không hiểu, chỉ đoán được đây là nói về một người.
Yêu Tăng Nam Ba là ai? Miêu Nghị chưa từng nghe nói qua, nghĩ mãi không ra hắn kêu mấy thuộc hạ thân tín lại hỏi.
– Yêu Tăng Nam Ba…