– Ai muốn nghiên cứu với ngươi, đồ lưu manh bại hoại, đồ cặn bã. Nữ tử giận đỏ mặt, giậm chân một cái xoay người vọt ra ngoài trong ánh mắt hài hước của mọi người, nàng không muốn ở lại đây thêm một khắc mà trực tiếp bay hướng lối ra.
Dương Khai sờ mũi lẩm bẩm:
– Không nghiên cứu thì thôi mắng ta làm gì?
Gương mặt hắn lộ vẻ vô tội, nhưng rất nhanh lại nghiêm túc:
– Người kế tiếp.
Lập tức liền có một người khác chui vào.
Thời gian nhoáng lên một cái đã qua nửa canh giờ.
Đã có hơn ba mươi võ giả tới gặp Dương Khai muốn trao đổi Thái Diệu đan với hắn, nhưng tới giờ khắc này cũng không có người nào toại nguyện.
Vốn mọi người còn lo lắng tới muộn sẽ thất vọng, nhưng hiện tại xem ra điều này căn bản không cần lo lắng vì vật Dương Khai cần nhất định quý hiếm vô cùng, nếu không hơn ba mươi người bất kể thế nào cũng sẽ có một người có thể thỏa mãn yêu cầu của hắn.
Sau khi ý thức được điểm này những võ giả còn lại cũng không nóng nảy.
Chỉ là họ chỉ ngầm tính toán nên lấy ra thứ gì để thỏa mãn khẩu vị của Dương Khai đổi lấy Thái Diệu đan.
Tuy nói Dương Khai lúc trước cũng nói muốn trao đổi bằng những thứ mọi người thu hoạch được trong Tứ Quý Chi Địa, nhưng những cường giả Đạo Nguyên Cảnh ở đây, trong nhẫn không gian của ai đều đang có những thứ tốt, những thứ này từ đâu mà có Dương Khai lại không nhìn ra.
Vì vậy những võ giả về sau chẳng những đem những thứ mình thu hoạch được trong Tứ Quý Chi Địa ra, cũng có lựa chọn những vật phẩm trân quý trong nhẫn không gian của mình ra, kỳ vọng có thể lọt vào mắt Dương Khai.
Giá trị của những vật phẩm này không thể nói là không cao, có những thứ thậm chí làm mắt Dương Khai sáng ngời nhưng hắn đều cố nén không đổi.
Bởi vì số lượng Thái Diệu đan thực sự không nhiều lắm, hắn phải đổi lấy thứ mình cần nhất.
Kiếp Ách Nan Quả – đây chính là thứ hắn cần.
Tự khi quyết định độc chiếm Thái Diệu đan, Dương Khai liền chuẩn bị dùng Thái Diệu đan đổi lấy Kiếp Ách Nan Quả, bằng không hắn cũng không đưa ra yêu cầu kỳ quái như vậy, muốn mọi người nhất thiết phải dùng những thứ thu hoạch được trong Tứ Quý Chi Địa trao đổi với mình.
Trước đây hắn ở tại khu vực mùa đông, tuy rằng phát hiện quả thụ Kiếp Ách Nan Quả nhưng lại bị người nhanh chân đến trước thu linh quả đi.
Giờ này võ giả đi vào Tứ Quý Chi Địa về cơ bản đều hội tụ ở đây, nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Kiếp Ách Nan Quả chắc hẳn cũng có trong tay một người trong số những người này.
Vì đổi lấy Thái Diệu đan trong tay Dương Khai, người kia tuyệt đối sẽ không giấu.
Nói cách khác, Kiếp Ách Nan Quả sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện trước mặt Dương Khai, chỉ cần hắn kiên nhẫn chờ sẽ có được.
– Vị đại ca này, ngươi xem một chút những thứ này có thứ ngươi cần hay không?
Ngay lúc Dương Khai đang trầm tư, có một nữ tử đi tới trước mặt hắn lấy ra một vài thứ từ trong nhẫn không gian của mình, đặt ở trước mặt Dương Khai.
Dương Khai nghe thấy đáp một tiếng, ánh mắt lướt qua những thứ đó.
Chuyện như vậy hắn đã làm rất nhiều lần, cơ bản là đều thu về thất vọng, nhưng lần này…
– Ừ. Dương Khai nhướn mày nhìn một vật trong số đó, trong lòng rung động.
Vật kia cũng không phải là Kiếp Ách Nan Quả, mà là một thứ khác làm hắn rất để ý.
Sau khi gặp được vật này, suy đoán mơ hồ trước kia của hắn có chút thành sự thật.
Dương Khai trong lòng kinh ngạc, trên mặt thần sắc bất động, rất nhanh đưa mắt dời đi chỗ khác, bắt đầu nhìn những vật phẩm khác nữ tử này lấy ra.
Mười mấy cây linh dược, tuy rằng khó có được, nhưng cũng không tính là quý hiếm. Bảy tám viên nội đan yêu thú, phẩm chất coi như không tệ nhưng cấp bậc cũng không coi là cao, một viên đá hồng mặt ngoài không có gì lạ nhưng nếu dùng thần niệm theo dõi có thể cảm thấy nhiệt độ tích chứa trong đó.
Dương Khai lập tức có chủ ý, nhìn khối đá kia cả kinh kêu lên:
– Hoả Linh Thạch.
Cô gái cả kinh, không tự chủ được lùi lại sau mấy bước mới đứng vững, ánh mắt nhảy nhót nhìn Dương Khai nói:
– Ngươi cần thứ này sao?
Nàng vốn cũng là muốn thử một lần trao đổi với Dương Khai, cũng không có kỳ vọng quá lớn, dù sao trước nàng đã có hơn ba mươi người cao hứng mà đến rồi lại mất hứng mà về.
Lúc trước khi không biết Dương Khai rốt cuộc cần thứ gì, loại giao dịch này quyền chủ động toàn bộ nằm trong tay Dương KHai, những người khác có thể đổi được Tháy Diệu đan hay không chỉ có thể trông chờ vào vận may.
Có thể làm nàng không thể nghĩ tới chính là Dương Khai tỏ ra rất hứng thú với một hòn đá nàng lấy ra, điều này không khỏi làm trong lòng nàng nảy sinh một tia hy vọng.
Nếu là như vậy nàng hoàn toàn có cơ hội có được một viên Thái Diệu đan.
Mà bên kia các võ giả đứng xem cũng không khỏi thần sắc chấn động.
Dù sao cho tới bây giờ, Dương Khai mới lần đầu tiên tỏ ra rung động, lúc trước những người khác đem những thứ kia để trước mặt hắn chỉ thấy thần sắc thất vọng thiếu kiên nhẫn của hắn.
Trong nhất thời mọi người đều tò mò không dứt, muốn nhìn một chút xem cô gái kia rốt cuộc có thứ gì có thể làm Dương Khai hứng thú.
Nhưng bọn họ lại không thấy được…
Dưới ảnh hưởng của pháp tắc không gian, một mảnh thiên địa vỡ nát kia tràn đầy khe nứt không gian, bất kỳ thần niệm của kẻ nào tràn vào trong đó đều bị khe nứt không gian cắn nuốt, biến mất không thấy.
Dương Khai ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô gái kia phát hiện tướng mạo đối phương xinh đẹp đáng yêu, gương mặt hồng phác phác, vóc người xinh xắn lanh lợi nhưng tu vi cũng không cao, chỉ có Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, cũng không biết là xuất thân từ tông môn nào.
Có lẽ bởi vì Dương Khai trước đây làm chuyện không tốt với nữ tử khác, phát biểu khó nghe cho nên giờ khắc này cô gái này thấy Dương Khai nhìn mình thì không khỏi có chút căng thẳng cùng đề phòng.
Nàng vội vàng mở miệng nói:
– Đây là ta vô ý nhặt được ở khu vực mùa hạ.
– Đây là đồ tốt. Dương Khai gật đầu không ngừng:
– Ta quả thật có chút hứng thú.
– Thật sao? Nữ nhân mặt tròn lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng:
– Vậy chúng ta có thể…???
– Không thể. Dương Khai lắc đầu nói.
– Hả?
Nữ nhân lúc này lộ ra biểu tình thất vọng.
– Họ Dương ngươi hãy có chừng mực a. Cũng không biết tại sao La Nguyên ở bên ngoài bỗng nhiên cao giọng hô một câu làm bộ dạng rất bất mãn đối với Dương Khai.
– Kêu cái gì chứ? Dương Khai trợn mắt:
– Mắc mớ gì tới ngươi, kì lạ.