“Tôi tên Annie Halley, tôi là người gốc Hoa, tôi chỉ là đầu bếp của nhà họ Cố, chuyên chuẩn bị đồ ăn cho Cố Thành Trung, dạ dày của anh ấy không được tốt mà?”
“Vậy cô có biết, cô rất giống một người không?”
“Hứa…Hứa Trúc Linh phải không?”
“Đúng vậy, cô không thấy Cố Thành Trung nhận nhầm cô là Hứa Trúc Linh hay sao? Nhìn thấy cô, thì bình tĩnh lại ngay. Tôi mạo muội hỏi thêm một câu, cô làm đầu bếp ở nhà họ Cố, được bao nhiêu tiền?”
“Một tháng mười lăm tỷ”
“Thấp vậy, vậy cô có phiền không khi nhận thêm một công việc nữa?”
“Gì cơ…nhận thêm việc?”
Lúc Hứa Trúc Linh nói chuyện, hàm răng cũng phát run bần bật.
Sao cảnh tượng này lại quen thuộc đến vậy, ngày trước khi thỏa thuận điều kiện giá cả với Cố Thành Trung, dường như cũng là trong trạng thái bối rối như này.
“Tôi trả cô thêm mười lăm tỷ, tiền lương mỗi tháng của cô sẽ là ba mươi tỷ, chỉ cần cô giả mạo là Hứa Trúc Linh trước mặt Cố Thành Trung là được, đáp ứng tất cả yêu cầu của Cố Thành Trung.”
Hứa Trúc Linh nghe thấy vậy, liền đưa tay ôm chặt lấy cơ thể, cảnh giác nhìn: “Cậu nói gì, tôi không phải là người tùy tiện như thế, tôi là cô gái trong trắng đó.”
“Nghĩ linh tỉnh gì vậy, tôi đâu có bảo hai người làm chuyện ấy, bạn ngày cô làm vợ người ta, tối đến thì ai có chỗ người ấy ngủ, cô xem giờ anh ấy người không ra người ma không ra ma, thêm bị viêm dạ dày cấp tính, lại còn sắp trở thành kẻ điên rồi, đáng thương biết bao.”
“Người trung niên goá vợ goá chồng, còn có con cái phụng dưỡng. Cô độc một mình, trong lòng cực kỳ thiếu thốn tình cảm. Nếu không sao lại thành như này cơ chứ, cô nói có đúng?”
“Cô cứ coi như làm việc thiện đi, còn có thể lấy được tiền miễn phí nữa, cớ gì mà không làm chứ? Đến thời điểm, trên dưới nhà họ Cố chúng tôi, đều sẽ phải cảm ơn cô, cô sẽ là người sinh ra Cố Thành Trung một lần nữa!”
Người sinh ra một lần nữa?
Sao nghe những lời lại thấy kỳ quặc thế nhỉ?
Khắp người sởn da gà, luôn cảm thấy đạo lý thì đúng là đạo lý, nhưng…sao lại bị chuyển sang nghĩa khác như này?