“Kẻ địch tấn công!”
“Có địch tấn công!”
Trong phút chốc, tiếng chuông báo động chói tai vang lên khắp Hoàng phủ.
“Rầm rầm rầm!”
Dinh thự của Diệp Hoàng gần như bị san bằng trong nháy mắt dưới sự tấn công của mười một người thuộc điện Hắc Long.
“Bọn mày chán sống rồi!”
Diệp Hoàng bước ra khỏi đống đổ nát, trên người tỏa sự tức giận ngập trời.
Trong tay lão ta còn đang xách theo một cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ của điện Hắc Long.
Cổ của người nọ đã bị năm ngón tay của Diệp Hoàng xuyên thủng, trong mắt ngập tràn sự hoảng sợ.
“Người đáng phải chết chính là ông!”
Vị cao thủ Siêu Phàm Nhị Cảnh mà điện Hắc Long đã phải trả giá rất lớn để mời về đang hừng hực ý chí chiến đấu, bên trong cặp con ngươi đen nhánh kia đều là ý muốn tàn sát điên cuồng.
“Bùm!”
Đột nhiên, một sức ép võ thuật kinh khủng tràn ra từ người lão ta.
Cảm nhận được sức mạnh của đối phương, con ngươi của Diệp Hoàng bỗng rút lại, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.
Lão ta đã đột phá đến Siêu Phàm Nhất Cảnh nhưng lúc này lại cảm nhận được một luồng áp lực cực lớn từ cao thủ cầm đầu của điện Hắc Long kia.
Để áp chế được lão ta thì thực lực của đối phương chắc chắn phải ở mức Siêu Phàm Nhị Cảnh.
“Mấy người là ai? Sao đêm hôm lại xông vào Hoàng tộc họ Diệp?”
Diệp Hoàng nhìn đối phương với vẻ mặt dữ tợn, chất vấn.
Cao thủ Siêu Phàm Nhị Cảnh mà điện Hắc Long thuê đến tên là Taylor, là một người phương Tây tiêu chuẩn.