“Nếu anh còn đánh nữa, thì em sẽ đánh trả thật đấy.”
Phó Lâm không nhịn được nữa, đánh trả một cú đấm, miệng anh liền sưng đỏ chảy máu, nhưng anh chẳng quan tâm, còn muốn xông vào đánh.
Hứa Trúc Linh không thể đứng bên cạnh nhìn tiếp nữa, cứ đánh như thế này, chắc chắn sẽ có án mạng.
Cô lê chân bị thương, khập khiêng bước qua.
“Cậu ba Cố, cậu đừng đánh nữa, cậu bị sao vậy?”
Cô bắt lấy tay của anh, tuy biết sức mình yếu, nhưng vẫn muốn giúp anh.
Phó Lâm thấy cô bước tới, liền khẩn trương: “Cô đừng qua đây, anh ấy bị điên rồi, anh ấy sẽ đánh cả cô đấy.”
Quả nhiên, ai muốn ngăn anh ấy lại, thì sẽ trở thành đối tượng công kích tiếp theo của anh.
Cố Thành Trung liền quay đầu lại, nắm chặt nắm đấm, nâng cao quá đỉnh đầu, sau đó hướng về mặt cô mà rơi xuống.
Một bên tay khác của anh nắm lấy cố áo của Hứa Trúc Linh, biết mình có trốn cũng không trốn được, chỉ có thể nhắm mắt lại, im lặng chờ bị đánh.
Nhưng…mọi đau đớn được liệu trước không hề ập đến.
Cô run rẩy mở mắt ra, nhìn thấy mắt Cố Thành Trung đỏ tia máu ở trước mặt, trên mặt anh cuối cùng cũng lộ ra biểu cảm, nhưng lại là biểu cảm vực kỳ đau đớn.
Con ngươi nhẹ rung, cuối cùng… dân rơi vào yên lặng, nắm đấm cũng dần dần hạ xuống…
Giọng của Cố Thành Trung khàn đục, miệng lẩm nhẩm đọc ra hai chữ, sau đó…thân hình nặng nề trực tiếp đổ về phía trước.
Hứa Trúc Linh đỡ lấy thân người anh, bị anh ngã đè trên mặt đất, căn bản là không có đủ sức để lật người lại.
Hơn nữa, hiện giờ đầu óc cô còn đang quay mòng mòng.
Tại sao anh nhìn thấy mình, lại gọi “Trúc Linh”, lẽ nào anh đã nhận ra chân tướng sự thật của mình rồi sao?
Rõ ràng cô đã ngụy trang không có một kẽ hở nào như vậy, không thể nào nhận ra được.