“Được, vậy tạm thời buông tha cho điện Hắc Long, đợi đến khi Hoàng tộc họ Diệp chúng ta näm quyền quản lý Đế Thôn thì tôi muốn điện Hắc Long phải máu chảy thành sông!”, Diệp Hoàng vô cùng kiên quyết.
Diệp Sát là cao thủ hàng đầu ở bên cạnh lão †a, đã đi theo từ khi lão ta vẫn còn là Hoàng tử, giờ đây lại đầu một nơi thân một nẻo, chỉ có cái đầu bị treo ở phía trên cổng của Hoàng thành Diệp.
Diệp Hoàng muốn tạm thời buông tha cho điện Hắc Long, nhưng lại không ngờ được điện Hắc Long đã phái đi mười cao thủ Thần Cảnh, đã vậy còn tốn một khoản tiền lớn để mời một cao thủ Siêu Phàm Nhị Cảnh đang đuổi đến Hoàng thành Diệp.
Trong lúc này, Dương Thanh đã rời khỏi chiến trường ngoài biên giới, ngồi trên chuyến bay trở về Yến Đô.
Những việc nên làm đều đã làm, anh cũng biết rõ chỉ dựa vào điện Häc Long thì không thể tiêu diệt Hoàng tộc họ Diệp được.
Mặc dù không tiêu diệt được Hoàng tộc họ Diệp, có thể mang đến phiền phức lớn cho bọn họ thì cũng đủ rồi.
Bây giờ anh cần phải trở lại Yến Đô để chuẩn bị trước, đợi đến ba ngày sau, thời điểm Hoàng tộc họ Diệp tổ chức tiệc mừng thọ trăm tuổi cho llc Lâm ở Yến Đô.
Đêm đó, dưới sự dẫn dắt của một cao thủ Siêu Phàm Nhị Cảnh, mười cao thủ Thần Cảnh của điện Hắc Long lặng lẽ đột nhập vào trong Hoàng thành Diệp.
Người của Hoàng tộc họ Diệp đều không nghĩ rằng tốc độ của điện Hắc Long lại nhanh như thế, cũng không ngờ tới chuyện họ lại dám phái ra nhiều cao thủ đến Hoàng thành Diệp như vậy.
Lúc này đêm đã về khuya, ngoại trừ một số nơi chiếu suất phim cuối và cửa hàng hai mươi tư giờ thì những nơi khác đều đã đóng cửa, cư dân trong Hoàng thành Diệp đã chìm vào giấc mộng đẹp từ lâu.
Vào lúc này, mười một người lặng lẽ tiếp cận Hoàng phủ họ Diệp.
Dựa theo kế hoạch đã đề ra, mười cao thủ Thần Cảnh đồng thời xuất hiện tại cổng phía Nam của Hoàng phủ họ Diệp.
Mấy tên lính của Hoàng tộc họ Diệp đang canh gác ở đó đều có vẻ mệt mỏi.
“Phụt!”
“Phốc!”
Đột nhiên, mười cao thủ Thần Cảnh xuất hiện cùng lúc, như mũi tên rời khỏi dây cung mà lao về phía mấy tên lính canh của Hoàng tộc.