– Dường như thi thể này đang nuôi nhốt các ngươi, biến các ngươi thành thẻ đánh bạc phục sinh hắn.
Sóng to gió lớn thấy nhiều, Nhiếp Vân tự nhiên không sợ hãi, hắn cau mày nhìn sang, hắn vẫn cảm thấy khủng bố kinh khủng tới cực điểm.
– Nuôi nhốt chúng ta?
Vạn Lực Vương mang theo thần thái khó tin.
– Không biết ai đánh chết thi thể này, nó đã hồn phi phách tán, dựa theo đạo lý bình thường tuyệt đối không có khả năng phục sinh, mà hắn không biết trước khi chết dùng bí pháp gì, hắn phong cấm một nơi, dùng tính mạng nơi này biến thành chất dinh dưỡng của hắn, cung cấp đủ lực lượng giúp hắn phục sinh.
Nhiếp Vân chậm rãi nói ra, tuy hắn đoán ra chuyện gì nhưng trong mắt vẫn mang theo hoảng sợ.
– Phong cấm? Chất dinh dưỡng?
Sắc mặt đám người Huyền Thiền Vương đồng thời trở nên phi thường khó coi, thế mới biết vì cái gì chúng không thể rời khỏi thập tuyệt cổ địa, thì ra thi thể trước mặt chỉ xem chúng như chất dinh dưỡng, thực lực càng mạnh thì tác dụng với nó càng lớn.
– Đây là bí pháp gì? Tại sao chưa từng nghe nói qua?
Vạn Lực Vương nhịn không được hỏi thăm.
Rốt cuộc là bí pháp cổ quái nghịch thiên thế nào? Có thể phục sinh người đã chết?
Dường như trong ba ngàn đại đạo không có phương pháp như vậy.
– Ta cũng không biết, thứ này không thuộc về bất cứ cái nào trong ba ngàn đại đạo!
Nhiếp Vân cau mày khó chịu, hắn cũng cảm thấy kỳ quái.
Nếu như thằng này là người sinh ra trong hỗn độn hải dương, tất nhiên sẽ tuân theo pháp tắc của hỗn độn hải dương, thi triển thủ đoạn phù hợp ba ngàn đại đạo, mà tràng cảnh trước mắt quỷ dị tuyệt đối không phải loại nào trong ba ngàn đại đạo có thể làm được, rốt cuộc đối phương làm thế nào?
Thì thể này của ai? Lại bị ai đánh chết? Tại sao lại ở chỗ này?
Nhiều vấn đề xuất hiện trong lòng, Nhiếp Vân càng nhíu mày chặt hơn, trong mắt mang theo kỳ quái càng đậm.
– Các ngươi chờ ở đây ta đi xem!
Nhiếp Vân đã có quyết định.
– Chủ… Chủ nhân coi chừng!
Huyền Thiền Vương vốn định nói muốn đi cùng nhưng suy nghĩ một chút phát hiện chỉ phiền toái chủ nhân mà thôi, đành phải buông tha và biến thành dặn dò.
– Ân, yên tâm đi!
Lưu Phá Thần Chu tại nơi này, hắn tiến về phía trước một bước, Nhiếp Vân lăng không đứng vững, thân thể hắn nhảy tới gần thi thể.
Ông!
Đang muốn cẩn thận quan sát thi thể đang xảy ra chuyện gì, đột nhiên bên tai có tiếng nổ mạnh vang lên, một đạo ý niệm đặc thù bộc phát và xâm nhập vào trong đầu của hắn.
Ý niệm này như cái dùi vô cùng sắc bén, mặc dù là hắn cũng không tránh khỏi.
– Hỏng bét!
Biến sắc, toàn thân Nhiếp Vân lúc này cứng ngắc.
Ý niệm tiến vào trong óc, hình thành bóng người đen kịt, bóng người cũng không phải thật thể mà là niệm loại, nếu bị nó thôn phệ linh hồn sẽ mất đi thân thể.
Trong miệng bóng người lẩm bẩm ngôn ngữ làm người ta không hiểu, nó lại làm người ta buồn ngủ, Nhiếp Vân đổ mồ hôi lạnh và cảm thấy quỷ dị không nói thành lời.
Đối phương làm như vậy giống như muốn hắn tán thành và cống hiến linh hồn của mình ra.
– Muốn đoạt xá ta, không dễ dàng như vậy, vòng tròn đại đạo ba ngàn viên mãn!
Trong nội tâm khẩn trương, lại không mất đi đúng mực, tinh thần Nhiếp Vân tập trung cao độ, thiên phú chi khí hội tụ với nhau hình thành vòng tròn đại đạo, linh hồn trong thức hải viên mãn như một, lại giống như núi lớn, mặc dù lực lượng của đối phương thế nào vẫn có thể lù lù bất động.
– Ô ô ô ô!
Nhìn thấy tinh thần của Nhiếp Vân biến hóa, bóng người phát ra âm thanh nức nở nghẹn ngào như quỷ kêu, cổ quái khó nghe, kích thích màng tai làm người ta choáng váng.
Linh hồn bản thân Nhiếp Vân viên mãn nhưng bị âm thanh ảnh hưởng xuất hiện một tia khe hở khó phát hiện ra.
– Đây là ngôn ngữ gì? Đáng giận!
Thiên nhĩ sư cũng không nghe hiểu đối phương nói gì, tinh thần Nhiếp Vân tập trung cao độ, một quyển sách bay lên và xuất hiện hào quang sáng ngời.
Chính là bản sách đám người Tô Lâm đạt được trong thần điện, sau khi đánh chết bọn chúng cũng chiếm thứ này và luyện hóa.