Dùng bữa xong, phục vụ đến dọn bàn rồi châm trà.
Trong lúc đợi trà sôi, cô hít sâu một hơi, nhẹ giọng:
“Khương phu nhân, bác có chuyện gì cứ nói thẳng ạ.”
Vương Minh Tuyết không quá bất ngờ về sự thẳng thắn của cô, cười nói:
“Nếu đã vậy, ta cũng sẽ đi thẳng vào vấn đề.”
Dứt lời liền nhìn cô, ánh mắt ôn hòa:
“Ta không hy vọng hai đứa sẽ kết hôn.”
Bàn tay đang cầm tách trà của Hạ Nhi chợt khựng lại, sau đó cô tiếp tục cầm lấy tách trà đặt tới trước mặt Vương Minh Tuyết, không nói gì.
Vương Minh Tuyết thở dài:
“Hạ Nhi. Con là người Hạ gia, lại mang trên người trọng trách người thừa kế của Trầm gia. Ân oán giữa các gia tộc con đều đã biết rõ, Khương gia trong tay Khương Tình phát triển được đến nước này cũng là bản lĩnh của nó, ta không sợ các gia tộc hợp sức lại đẩy ngã Khương gia. Ta tin Khương Tình, con bé tài giỏi và mưu lược, một Dung Lạc tài hoa đối với Khương Tình thật sự không làm nên sóng gió gì. Thế nhưng, ta không sợ một Dung Lạc có hậu thuẫn vững mạnh từ Cố gia, ta không sợ một Trầm Yên Nhiên thương trường tuyệt đỉnh. Chỉ duy nhất kiêng dè, sợ hãi con — Hạ Nhi. Con thông minh như vậy, nếu đã biết ta đến tìm con có vấn đề thì chắc đã nghĩ ra được nguyên nhân rồi.”
Vương Minh Tuyết nhấc tách trà, đảo nắp trà gạt đi những vụn lá trà thơm phức, giọng nhẹ bẫng:
“Trên đời này, thứ trong sáng nhất là tình yêu mà thứ ích kỷ nhất vẫn là tình yêu. Nếu chuyện tình cảm thuận buồm xuôi gió thì không có vấn đề gì, một khi tình cảm thay đổi, con sẽ là kẻ địch nguy hiểm nhất của Khương Tình. Con bé là thiên tài tuyệt đỉnh trong thương trường, nhưng trong tình cảm nó lại quá mức hết lòng hết dạ vì con. Ngày con và Dung Lạc tổ chức lễ đính hôn, Khương Tình không màng sự can ngăn từ Lam gia, không màng hậu quả gây ra cho Khương gia, nó liều lĩnh một mình đến buổi lễ đó, dùng cả tính mạng để kéo con trở về. Nó đã xem con quan trọng hơn Khương gia, hơn cả người thân, và quan trọng hơn cả mạng của nó. Nếu một ngày con và Khương Tình tình cảm trắc trở, hoặc cho dù Hạ gia hay Trầm gia ép buộc con vào con đường trái ngược với Khương gia. Ta nghĩ Khương Tình sẽ không chút do dự thành toàn cho con.”
Dứt lời, Vương Minh Tuyết nhìn thẳng vào mắt cô, trầm giọng:
“Thứ vĩnh hằng không đổi trên đời là tình thân, còn thứ có nhiều biến số hơn tất cả là tình yêu. Con hiểu ý ta chứ?”
Hạ Nhi ngước mắt lên, cô không nói gì mà gật nhẹ đầu.
Vương Minh Tuyết khẽ thở dài:
“Ta không có ý kiến về chuyện môn đăng hộ đối. Bản thân con là người thừa kế của hai gia tộc lớn, là thiên kim tiểu thư cành vàng lá ngọc. Khương Tình lại là trưởng nữ duy nhất của nhà họ Khương. Hai đứa tương xứng vô cùng. Lúc xưa, ta nghĩ liên hôn gia tộc dĩ nhiên là con đường ngắn nhất dẫn đến sự vững mạnh gắn kết của các đại thế gia. Nhưng Khương Tình đã vì con mà hủy hôn với Khanh Long. Khi đó ta đã biết việc liên hôn không thể thuận lợi được. Lại nghe nói con là Hạ đại tiểu thư, trong lòng ta dù không thoải mái lắm với việc cả hai đứa đều là nữ nhân. Nhưng Khương Tình đã quyết, nó muốn bên cạnh cô gái mà nó yêu, làm đám cưới cũng được. Chỉ cần sau này hai đứa có một đứa con, thì chuyện hai đứa là nữ nhân, ta không quản tới nữa. Thời điểm đó, ta thật lòng muốn chúc mừng hạnh phúc cho hai đứa.”
Hạ Nhi cụp mắt xuống, tay cầm tách trà bay hơi nghi ngút, cảm giác nóng rực truyền tới đầu ngón tay nhưng cô lại không cảm thấy khó chịu như chính trái tim mình lúc này.
Vương Minh Tuyết hạ thấp giọng, tiếp tục nói:
“Thế nhưng, ta biết được chuyện liên quan đến Trầm gia. Lại trông thấy sự điên cuồng của Khương Tình dành cho con. Lòng ta không thoải mái, làm con cháu phải đấu tranh để bảo vệ lợi ích của trưởng bối, làm cha mẹ phải duy trì quyền lợi của con cái, hy sinh mọi thứ. Thế nên, ta là mẹ của Khương Tình, ta thà rằng chấp nhận Khương Tình lấy một cô gái hết sức bình thường, không có hậu thuẫn hay gia cảnh hiển hách, không đặt cả tính mạng vào tình cảm, nhưng tuyệt đối không thể chấp nhận một người cả thế lực phía sau đều mạnh mẽ và là người có thể khiến Khương Tình cam nguyện chịu chết về làm dâu nhà họ Khương.”
Hạ Nhi bật cười, không nói gì.
Vương Minh Tuyết đặt tách trà xuống bàn, ngữ khí nhẹ nhàng:
“Khương Tình chưa từng hết lòng với bất kì ai, ngay cả với gia đình cũng đối xử rất hời hợt lãnh đạm, duy chỉ có con. Từ khi con xuất hiện, chuyện nào của con, con bé cũng để tâm. Khương Tình thương con, yêu con còn hơn cả bản thân mình. Vì con, vì ý nguyện của con mà lần nào nó cũng mạo hiểm bản thân không màng hậu quả. Khi ta biết nó lao lên cứu Dung Lạc, ta đã biết nó có thể bỏ qua tất cả mọi nguyên tắc, bỏ qua mọi ân oán thù hằn vì một ý niệm thoáng qua của con.”
Vương Minh Tuyết buông tiếng thở dài:
“Việc này rất nguy hiểm. Hạ Nhi, nó có thể yêu một cô gái, nhưng không thể bất chấp tất cả yêu một cô gái như bị ma nhập như thế, con không những có thể ảnh hưởng tới cảm xúc của nó mà còn kiểm soát mọi thứ của nó. Chỉ cần con muốn, con có thể đem đến hạnh phúc cho nó, cũng có thể hủy hoại nó.”
__________
Sau khi Vương Minh Tuyết rời đi, Hạ Nhi ngồi sững người rất lâu, lâu tới mức cô quên cả thời gian, không biết đang chờ đợi điều gì, cũng không biết đang nghĩ chuyện gì.
Cho tới khi sắc trời tối hẳn, cô mới chậm rãi đứng dậy, bước ra ngoài cổng SKY.
Hạ Nhi xòe tay, gió thổi qua, những vụn lá cây bay đi mất.
Bấy giờ cô mới chú ý tới chuyện hoàng hôn đã buông xuống. Cả một khoảng ráng chiều phủ lên đường chân trời, tầng tầng lớp lớp cực kỳ đẹp mắt.
Cô vừa đứng dậy thì nghe thấy loáng thoáng có tiếng bánh xe lăn trên đường, từ xa tới gần.
Còn chưa kịp phản ứng lại, chiếc xe đen bóng đã trượt đến trước mặt cô.
Xe chưa đỗ hẳn vào vị trí chuẩn xác, người lái xe đã phanh gấp, ngay sau đó cánh cửa bật mở, đôi chân dài của Khương Tình từ trong xe bước xuống.
Hạ Nhi ngẩn người, cô nhìn Khương Tình một thân suit trắng muốt như sương gió đi về phía này.
Sau khi nhìn thấy cô, sự sốt sắng nơi đáy mắt nâu sẫm kia có phần dịu bớt.
Cô nhìn Khương Tình không động đậy, cho tới khi Khương Tình tiến tới, cô khẽ ngẩng đầu, cả khoảng ánh sáng trước mắt bị cơ thể cao gầy mảnh mai kia che kín kẽ.
Gió nổi lên, có mùi rượu cực nhạt từ trên quần áo của Khương Tình tỏa ra, có lẽ là mùi rượu ngấm vào người trong buổi tiếp khách.
Khương Tình cúi xuống, một tay kéo cô vào lòng.
Nữ nhân lúc nãy rõ ràng là sốt sắng vội vã như thế, vào giây phút này lại có chút kiềm chế.
Khương Tình hạ thấp giọng:
“Em làm gì ở đây vậy?”
“Đang đợi chị.” Hạ Nhi trả lời tự nhiên, không hề suy nghĩ.
Cô vừa nói xong, ánh mắt Khương Tình lại trầm xuống một chút, sự lo lắng khó khăn lắm mới có thể đè nén lại mơ hồ nổi lên.
Khương Tình kiềm chế cảm xúc, hạ thấp giọng hơn nữa:
“Em biết tôi sẽ đến sao?”
Hạ Nhi thở dài, nhẹ nhàng vòng tay qua ôm chặt hông Khương Tình.
Mọi kiềm chế và dè dặt của Khương Tình cuối cùng cũng được hóa giải vào thời khắc này, hóa bị động thành chủ động, ôm chặt cô vào lòng, cánh tay vòng qua người cô dùng thêm sức, tay đặt trên lưng cô cũng dùng sức, bàn tay giữ đầu cô áp chặt vào cổ.
“Đừng quan tâm gì cả. Cứ ở bên tôi thôi. Đừng rời đi. Được không?”
Khương Tình lên tiếng, giọng nói còn trầm thấp hơn ban nãy, như đá tảng đè nặng lên trái tim cô, nghe kỹ ra, ngữ khí vẫn đang tiết chế, kiểm soát sự run rẩy trong giọng nói ôn nhuận như ngọc.
Cô cảm thấy Khương Tình chỉ hận không thể vo tròn cô vào trong cơ thể mình sau câu nói ấy.
Một nữ nhân xưa nay luôn vững vàng điềm đạm lại tràn đầy tự tin, giờ phút này đây, sự lo lắng, nỗi sợ hãi và bất lực đều bộc phát hết ra ngoài từ những tế bào, xương cốt, thậm chí là hơi thở cùng sức mạnh từ cái ôm này.
Như sóng trào biển dậy, bên tai cô vang lên nhịp tim gấp gáp mạnh mẽ.
Khuôn mặt cô nóng rẫy, từng giọt nước mắt không tiếng động rơi xuống.