…
Trên Linh Kiếm Phong thực sự rất vắng vẻ, ngoại trừ nàng ra không nhìn thấy một vật sống nào, ưu điểm là linh khí trên núi thực sự mạnh mẽ.
Minh Thù cố ý đi bắt mấy con Linh Lộc về nuôi lớn.
Sau khi chưởng môn biết, ý nghĩ đầu tiên chính là món ăn đặc sắc của Ẩn Tông.
Sau đó, liền chứng thực suy đoán của ông ta, Minh Thù chính là nuôi để ăn.
Nữ chính giả ở Xích Hỏa Phong không biết sống như thế nào, Minh Thù cố ý lén qua Xích Hỏa Phong. Phong chủ của Xích Hỏa Phong, vốn có chút thành kiến đối với vị sư muội vừa mới nhậm chức này, nhưng mọi người là đồng môn, huống chi hiện tại Linh Kiếm Phong đã hoạt động trở lại, sau này đệ tử muốn lấy kiếm vẫn phải tìm nàng.
Xích Hỏa Phong lấy kiếm pháp làm gốc, bọn họ cần nhiều kiếm nhấtcho nên không thể đắc tội nàng. Vì vậy Minh Thù liền nghênh ngang lượn lờ ở Xích Hỏa Phong. Vì cái danh này mà nàng vẫn cần phải học tập.
Chưởng môn cũng hiểu Minh Thù quá yếu, thân là phong chủ một phong, ngay cả trúc cơ còn chưa tới, lúc này hạ lệnh cho phong chủ Xích Hỏa Phong dạy nghiêm túc một chút.
Cứ như vậy, Minh Thù và Vân Dao đi học chung.
“Sư muội, kiếm pháp của Vân Dao đã luyện vô cùng nhuần nhuyễn, ngươi cũng nên luyện qua một chút.”
Phong chủ Xích Hỏa Phong nhìn người ngồi trên cọc gỗ, nhắc nhở một tiếng.
Mỗi ngày ngồi yên ở chỗ này, trừ ăn ra chính là ăn, Thái Diễn kiếm mắt mù hay sao mà lại chọn nàng chứ?
Minh Thù nhìn Vân Dao đang nỗ lực luyện kiếm cách đó không xa, quay sang mỉm cười với phong chủ Xích Hỏa Phong, tự tin nói:
“Sư huynh, ta nghĩ kiếm pháp của ta vô cùng tốt.”
Hắn chưa thấy nàng luyện kiếm bao giờ, ai cho nàng dũng khí tự tin như vậy.
“Tùy ngươi vậy.”
Phong chủ Xích Hỏa Phong cũng không ép nàng, nàng không phải đệ tử của mình.
Phong chủ Xích Hỏa Phong đi qua chỉ dẫn cho Vân Dao một lúc, sau đó liền rời đi. Vân Dao luyện kiếm mỗi ngày đều bị Minh Thù nhìn, nàng ta sao có thể tĩnh tâm chứ.
Phong chủ Xích Hỏa Phong vừa đi, Vân Dao liền thu kiếm đi đến chỗ Minh Thù:
“Huyền Cơ, rốt cuộc ngươi có mục đích gì?”
“Nhìn ngươi.”
“Huyền Cơ, đừng tưởng rằng bây giờ ngươi là phong chủ Linh Kiếm Phong thì ta sẽ sợ ngươi.”
Vân Dao nghiến răng: “Dù cho ngươi có được Thái Diễn kiếm cũng chỉ là tam linh căn.”
Đầu ngón tay Minh Thù gõ gõ đầu gối, hiện ra nụ cười cực kỳ gợi đòn:
“Ta đây cũng là phong chủ của Linh Kiếm Phong, ngươi phải gọi ta một tiếng sư thúc. Đến gọi một tiếng nghe xem.”
Đương nhiên Vân Dao không chịu, hừ lạnh một tiếng mang kiếm đi về.
Nếu không phải lúc đó Huyền Cơ ngăn cản, hiện tại mình đã là đệ tử của Yểm Nguyệt Phong. Vân Dao còn chưa đi được hai bước, đột nhiên chân bị vấp cả người đều ngã nhào xuống đất.
“Ôi, đi cẩn thận một chút.”
Giọng nói từ đỉnh đầu Vân Dao vang lên. Tiếp theo đó là quyền phong sắc bén lao tới, Vân Dao muốn tránh ra đương nhiên đã không kịp.
Chuyện Minh Thù đánh Vân Dao truyền đến chỗ phong chủ Xích Hỏa Phong, Vân Dao cũng tới tố cáo. Nhưng Minh Thù đánh người xong liền bỏ chạy, phong chủ Xích Hỏa Phong còn có thể làm gì? Lẽ nào đi đánh trả lại sao?
Cuối cùng cũng chỉ báo cáo cho chưởng môn, mong Minh Thù cho một lời giải thích.
Chưởng môn rất bất đắc dĩ phái người đi tìm Minh Thù. Nhưng mà tìm nửa ngày cũng không tìm được người, chưởng môn phải tự mình đi tìm.
Chưởng môn đi một vòng, đi tới gần Kim Lan Phong nghe được cách đó không xa có người nói chuyện, vô thức đi về phía bên kia.
Một vài đệ tử vây quanh cùng nhau nói nhỏ không biết đang làm gì, còn có một mùi hương vờn trong không khí.
Chưởng môn quát lớn một tiếng: “Các ngươi đang làm gì?”
Lâm Cẩn bị âm thanh này dọa cho giật mình, nhanh chóng đứng lên, mấy sư đệ cũng đứng lên.
“Chưởng… Chưởng môn.”
Chưởng môn đến gần thấy bọn họ vây quanh một người, lại còn là người ông ta tìm khắp nơi.
“Chưởng môn sư huynh.”
Minh Thù vẫy tay chào hỏi ông ta: “Có việc gì sao?”
Ánh mắt chưởng môn rơi trên thịt nướng trước mặt Minh Thù, khóe miệng nhịn không được co quắp.
Nàng lại ở chỗ này ăn thịt nướng cùng đệ tử tông môn!
“Nghe nói ngươi ở Xích Hỏa Phong đánh người sao?”
Chưởng môn mặt cứng ngắc hỏi.
“Không có, ta chỉ là luận bàn cùng tiểu bối.” Minh Thù mở ra hình thức nói bậy.
“Sao ta lại nghe không phải như vậy?”
Hắn không cảm thấy phong chủ Xích Hỏa Phong sẽ nói dối, người nói dối nhất định là vị sư muội này.
Minh Thù cười khẽ, tiếng nói mềm nhẹ: “Chưởng môn sư huynh, ta chỉ là một tam linh căn làm sao có thể đánh người?”
Ngươi là một tam linh căn, hiện tại vẫn là phong chủ Linh Kiếm Phong đó!
***
(*) Lệ khí: Ở đây mang nghĩa người tu đạo không thể có lòng ác.