Thủy Nguyệt đại sư nhìn nàng một cái, nhạt nhẽo nói: “Con cũng kinh khiếp ư? Đưong nhiên ba người bọn ta, phần kinh hãi đó so với con chỉ có hơn chứ không kém, đêu hoảng sợ ngây ra. Tiếp theo đó càng làm cho người ta không thể tưởng, trên mặt Đạo Huyền sư huynh và Vạn sư huynh tràn đầy đau đớn khổ sở, chẳng ngờ quỳ khác nhau trên dất, mỗi ngưòi một bên, mỗi ngưòi ôm lấy một chân của kẻ điên kia, ôm chặt không buông, thanh âm tha thiết khẩn nài, kêu gọi từ miệng, lại là hai chữ sư phụ…”.
Lục Tuyết Kỳ lcú đó, đã sợ đến tiếng kêu hoảng cũng không phát ra được.
Thủy Nguyệt đại sư nhìn xem, tựa như đã hoàn toàn chìm vào trong câu chuyện, âm thanh thấp trầm, nói: “Bị họ kêu một tiếng, bọn ta sửn sốt có thừa, khi ấy mói phát hiện ra thân hình tướng mạo kẻ điên ấy, chẳng ngờ lại là Thanh Vân môn trưởng giáo chân nhân, ân sư truyền nghệ của hai vị sư huynh ấy, Thiên Thành Tử sư bá ngưòi trước đây không lâu vửa ở trong trận chính ma đại chiến đại phát thần oai”.
“Bọn ta chỉ thấy vị trưởng môn sư bá ấy không còn một chút thần thái tôn nghiêm ngày trước, miệng nói lời xàm bậy, tựa như chửi rủa gì đó, nhưng nghe ra không từ tế chi, hai vị sư huynh nhìn xem đau đớn cùng cực, lệ chảy đầy mặt ôm chặt lấy chân chưởng môn sư bá thiết tha khẩn cầu, đều là nói ‘sư phụ tỉnh lại, sư phụ tỉnh lại đi’ mấy lời đó, nhưng chưởng môn sư bá không biết vì sao, với đạo tu hành ấy của ngưòi lại bị tâm trí mê loạn, đối với lời cầu khẩn của hai đệ tử hết sức đắc ý của người lại lấp chặt tai chẳng nghe, đến cuối cùng, lại xoay đầu ngược lại, hung quang trong mắt lóe hiện, trừng mắt nhìn hai người ấy, rú to một tiếng, chẳng ngờ lại ra tay khắc nghiệt, song chưởng đánh xuống”.
Lục Tuyết Kỳ nghe đến chỗ dó, như chính bản thân mình đang ở trong cảnh, nhịn không được rùng mình.
Thủy Nguyệt đại sư nói: “Lúc đó ba ngưòi bọn ta ngó trộm một bên, tâm đã sớm loạn rồi, lúc ấy mắt thấy chưởng môn sư bá đột nhiên trở mặt hạ độc thủ với hai vị sư huynh. Đúng là không biết làm sao. Ai ngờ trong lúc hai ngưòi họ sắp phải mất mạng dưới trướng Thiên Thành Tử sư bá, bỗng Đạo Huyền sư huynh ôm chân chưởng môn sư bá quay vòng một cái, nguyên người xoay vòng ra sau lưng Thiên Thành Tử sư bá nhanh chóng vô cùng, như sét chớp một cái, dĩ nhiên giằng lấy hai tay Thiên ThànhTử su bá, cùng lúc toàn thân phát sáng thanh quang, giữ chặt lấy Thiên Thành Tử sư bá”.
“Vạn sư huynh tựa hồ như không liệu được Đạo Huyền sư huynh có thể làm thế, run lên một cái, không ngờ Thiên Thành Tử sư bá mặc dù bị điên loạn, nhưng đạo hạnh vẫn còn, hai tay bị Đạo Huyền sư huynh kiềm chế, lại tung ra một cước, tức thì đá Vạn sư huynh bay ra, Vạn sư huynh bay thẳng ra chỗ hai cây gãy, rồi phun ra một ngụm máu”.
“Lúc ấy cảnh tưọng biến hóa kịch liệt, ba người bọn ta đều y như là ngớ ngẩn ra, chỉ là ngớ ngớ ngẩn ngẩn nhìn coi, hàon toàn không biết ứng biến như thế nào. Chỉ nghe Đạo Huyền sư huynh lớn tiếng kêu hô: ‘Vạn sư đệ, đệ còn chưa ra tay?’ Vạn sư huynh nghe lời đó, toàn thân run rẩy cùng cực, nhưng động vẫn không động, hai mắt trừng trừng kiên quyết nhìn sư phụ ngưòi và Đạo Huyền sư huynh”.
“Thiên Thành Tử sư bá đạo hạnh cao thâm, gắng sức bẻ lại, mặc dù Đạo Huyền sư huynh hai tay vẫn kièm chế thân mình sư phụ, nhưng chẳng qua chỉ trong chốc lát, sắc mặt người hồng lên, cũng đã liền đó phun ra mấy ngụm máu tưoi, đồng thời ánh sáng xanh trên mình vô cùng nhanh chóng ảm đạm đi, rõ ràng là đạo hạnh năm xua của người, vẫn còn kém Thiên Thành Tử su bá một đoạn. Ở ngay lúc ấy, mắt thấy Đạo Huyền sư huynh kkhông thể chống chọi, chợi một bóng trắng chớp mắt lướt qua, chính là Vạn sư huynh… Ba ngưòi bọn ta bàng hoàng, mắt mở to nhìn ra Vạn sư huynh phát ra một tiếng cuồng hống thế này, từ đằng xa lao phốc tới, sau tiếng kêu sắc nhọn, trong tay người đưong nhiên có thêm thanh Trầm Long Kiếm, không ngừng đâm vào ngực Thiên Thành Tử su bá! ”.
Trong gian tiểu ốc, tĩnh lặng chết chóc, phảng phất giống như là đêm tối thê lương lạnh lẽo của năm xưa, sự im lặng sau cơn thảm biến, sau sát ý cuồn cuộn, cái đau đớn thừa lại, thuộc về yên lặng.
Sắc mặt Lục Tuyết Kỳ trắng xanh, qua một lúc lâu, thấp giọng nói: “Trong môn nghi lại, Thiên Thành Tử sư bá tổ vào trăm năm trước ỏ… ở trước linh vị lịch đại tổ sư noi Tổ Sư từ đường mà sanh hóa, lâm chung truyền ngôi cho Đạo Huyền sư bá”.
Thủy Nguyệt đại sư cười thảm một tiếng, lắc lắc đầu, âm thanh thấp trầm, nói: “Nhìn thấy một trận thảm chiến trong môn, hơn nữa hai ngưòi sát sư, chẳng ngờ lại là hai vị sư huynh mà ngày thường bọn ta kính trọng nhất, ta, Tô sư muội và Điền Bất Dịch ba ngưòi, đều hoàn toàn mất hết chú ý, chẳng biết làm sao, ngay cả lúc Tô sư muội kích động, lại không cẩn thận gây ra tiếng động. Nhưng có lẽ hai người họ cũng mới vừa thí sư, tâm tình cũng còn kích động vô cùng, thành ra không đến chỗ bọn ta. Cũng là hai người họ, sau một hồi lâu nhìn nhau, liền chầm chậm quỳ xuống ở trước thân xác Thiên Thành Tử sư bá, vốn ở trong bổn môn, từ Thanh Diệp tổ sư truyền xuống vô thượng thần binh Tru Tiên cổ kiếm, chẳng ngờ có một bí mật vô cùng to lớn, đó là cầm thần kiếm ấy mặc dù giết hết yêu tà, nhưng cũng có thể là do chém giết nhiều đi, trong nhiều năm tháng, ai dè bản thân kiếm ấy có một cổ ma tính quý dị, người cầm kiếm một khi kích phát toàn bộ linh lực uy thế của kiếm, liền bị phải ma linh cảm của kiếm cần ngược lại, dần dần khống chế tâm chí, biến thành tàn nhẫn háo sát, ngay cả người đạo hạnh cao thâm cũng không thể chống cự”.
“Từ Thanh Diệp tổ sư năm xưa khi lâm chung để lại lời răn bảo khai thủy, các đời chưởng giáo tổ sư Thanh Vân Môn, đều biết cái bí mật này, do đó cũng đều gắng hết sức tránh sử dụng thanh thần kiếm ấy, Thiên Thành Tử sư bá vì tình thế tránh ma đại chiến năm xưa khẩn bách, bất đắc dĩ mới sử dụng kiếm ấy phát động Tru Tiên kiếm trận, sau đó mặc dù người lập tức phong kiếm, giữ tâm tu đạo, nhưng nào ngờ vẫn không thoát khỏi kiếp số”.
“Ở lúc Thiên Thành Tử su bá còn tỉnh táo, người liền bí mật đem cái bí mật đó nói cho hai đệ tử đắc ý nhất của người: Đạo Huyền sư huynh cùng Vạn Kiếm Nhất sư huynh. Một là người vẫn luôn tin tưởng hai người đó hết mực, hai là nếu chỉ nói cho một ngưòi biết, chỉ sợ khi có biến, Thiên Thành Tử su bá sợ mình đạo hạnh quá cao, một trong hai người khó mà kiềm chế được mình. Kết quả cuối cùng, rôt suộc cũng biến thành kết quả như vậy…”.
Lục Tuyết Kỳ nghe đến đây, chợt chấn động trong lòng, ngước đầu thình lình, vội vàng nói: “Sư phụ, vậy giờ đây… Đạo Huyền chưởng môn sư bá giờ đây người… người chẳng lẽ cũng…”.
Thủy Nguyệt đại sư thở dài một tiếng, lẳng lặng gật đầu, Lục Tuyết Kỳ ngạc nhiên không nói.
Thủy Nguyệt đại trầm lặng hồi lâu, trầm trầm nói: “Trong vòng mười năm, Đạo Huyền sư huynh hai lần động dụng Tru Tiên cổ kiếm, đặc biệt là hạo kiếp thú yêu lần này, người đem Thiên Cơ Tỏa trên các mạch sơn phong của Thanh Vân Sơn mà giải khia hết, đem oai lực của Tru Tiên kiếm trận bức ra đến cùng cực. Nhưng thế lực phản lại ma linh, tưởng cũng có thể đoán được. Kỳ thật ta đã sớm nghĩ đến như thế, chỉ là mười năm trước, mặc dù Đạo Huyền sư huynh động dụng qua Tru Tiên cổ kiếm một lần, nhưng lại có thể không bị lực phản lại của ma linh làm khốn, ta liền còn lòng cầu may, nghĩ người đạo hạnh thâm hậu, lần này vẫn có thể qua được tai kiếp, chỉ tiếc người… Ý trời a, ý trời!”.
Lục Tuyết Kỳ im lặng trong chốc lát, nói: “Sư phụ, một bí mật tài trời thế nào, người vì sao nói cho đệ tử nghe, chẳng lẽ là có đại sự gì, muốn dặn bảo đệ tử?”.
Khuôn mặt Thủy Nguyệt đại sư nghiêm chỉnh, nhìn Lục Tuyết Kỳ, nói: “Đúng vậy”.
Lục Tuyết Kỳ khe khẽ cúi đầu, nói: “Ân thầy sâu nặng, đệ tử dẫu chết cũng khó đáp, có chuyện gì, xin sư phụ cứ dặn bảo!”.
Thủy Nguyệt đại sư thiết tha nhìn Lục Tuyết Kỳ, nói: “Cái bí mật này, trước tiên chỉ có chưởng giáo Thanh Vân Môn biết, nhưng ta mấy ngày nay để tâm quan sát trưởng môn Tiêu Dật Tài, lại rõ ràng không biết, bởi vậy cho nên, trong những người còn biết bí mật này ở trên đời, Điền Bất Dịch đã thần bí mất tích theo Đạo Huyền sư huynh, Tô sư muội cùng Điền Bất Dịch trước nay phu thê tình thâm, lúc này chỉ sợ là đã đại loạn trong lòng, do đó có chuyện gì, cũng chỉ có ta đứng ra làm chủ”.
Lục Tuyết Kỳ ngẩng đầu nhìn Thủy Nguyệt đại sư, ngập ngừng một lát, nói: “Sư phụ, ý tứ của người là?”.
Thủy Nguyệt đại sư nói: “Mặc dù Đạo Huyền sư huynh cùng Điền Bất Dịch thất tung, nhưng ai cũng chẳng biết cuối cùng họ đi về đâu, không biết có rời khỏi Thanh Vân sơn chưa, sở dĩ ta phải lưu lại trên núi, phòng khi hai người họ xuất hiện trên núi, ta còn quyết định kịp lúc được. Nhưng cũng đồng thời phải sai người xuống núi tìm kiếm, đệ tử dưới trướng ta, tâm chí kiên định, đạo hạnh cao thâm, tuyệt không một ai có thể sánh với con, trách nhiệm nặng nề này, cũng chỉ có giao cho con thôi”.
Sắc mặt Lục Tuyết Kỳ ngưng trọng, ở trước mặt Thủy Nguyệt đại sư chầm chậm quỳ xuống, dù sao đĩ nữa nàng thủy chung vẫn là nhân vật băng tuyết thông minh, sự quan hệ mật thiết bên trong này, làm sao mà chẳng hiểu rõ chứ.
Chốc lát sau, nàng thấp giọng nói: “Lệnh của sư phụ, đệ tử kính nghe. Chỉ là… chỉ là đệ tử không biết, nếu muốn đệ tử hạ sơn tìm kiếm hành tung của hai vị sư trưởng, sư phụ phân phó một tiếng là được, tại sao còn phải nói cái bí mật đó cho đệ tử?”.
Nói đến phần sau, thanh âm Lục Tuyết Kỳ quả là có chút run rẩy.
Sắc mặt Thủy Nguyệt đại sư tái xanh, cơ thịt khóe mắt tựa như co giật nhè nhẹ, trầm lặng hồi lâu, bà từ từ nói: “Điền Bất Dịch chủ động đi gặp Đạo Huyền sư huynh, hiển nhiên là biết rõ bí mật ấy, còn nhìn ra được Đạo Huyền sư huynh đã bị ma linh phản lại, giữa hai người, nhất định có một trận kịch đấu. Sau khi con hạ sơn, gắng sức tìm kiếm hành tung hai người họ. giả sử có thể tìm gặp được, nói nghiêm trọng là quả thật hai người bọn họ đồng thời đấu pháp…”.
Bàn tay Thủy Nguyệt đại sư, từ từ nắm chặt, nắm chặt lại thành quyền đầu: “Con tiện thể tìm cơ hội, đem người bị ma linh khống chế đó, một kiếm giết đi!”.
Sắc mặt Lục Tuyết Kỳ trắng nhợt như giấy, lại thủy chung cũng không nói gì, chỉ là chầm chậm cúi đầu xuống.
Lâu lắm, lâu lắm, bên trong gian tiểu ốc, một màn im lặng chết chóc, chỉ sau đó mới nghe tiếng của nàng, nhỏ đến mức khó mà nghe lọt: “Dạ”.