Lần trước cùng Tô Thuyên cò kè mặc cả, Tống Thanh Thư đương nhiên che giấu mục đích thật sự của mình, hắn không tin năng lực Thần Long giáo, có thể lấy được bản Bạch Chính Kỳ ( Tứ Thập Nhị Chương Kinh ) từ tay Hoằng Lịch .
Tống Thanh Thư trước đó trong đầu đã tự đặt mình vào ở vị trí của Hoằng Lịch, đụng tới người Thần Long giáo dùng tôn tử đem đổi lấy quyển kinh phật ( Tứ Thập Nhị Chương Kinh ) này, sự quý giá giống nhau, sẽ xử lý như thế nào..
Nghĩ tới nghĩ lui, Tống Thanh Thư cảm thấy Hoằng Lịch có khả năng nhất là lựa chọn thay mận đổi đào, dùng một quyển kinh thư giả thay cho kinh thư chân chính, chỉ cần làm được bản giống y như thật, trong lúc đó Thần Long giáo vội vàng, sẽ không có thời gian phân biệt kịp, đợi được lúc nhận được tôn tử trở lại, Hoằng Lịch có thể tung người truy sát người Thần Long giáo.
Do đó Tống Thanh Thư quyết đoán đánh vào canh bạc với khả năng này, tính toán chi li, sau khi gải vờ cùng người Thần Long giáo thương lượng, trên thực tế hắn đã cho người lặng lẽ hỏi thăm trong Thịnh Kinh thành có Lưu Lão Hán là người chế tác thư sách nổi danh nhất, bỏ ra hơn nửa ngày quan sát hành vi động tác, cùng cách làm quen thuộc của Lưu lão Hán, chờ đến lúc nhận được tin tức người Thần Long giáo cướp được cặp hài tử song sinh, liền lập tức thế thân Lưu Lão Hán rồi dịch dung y hệt lão, chờ đợi người của Vương phủ triệu hoán.
Đây là những quyển kinh phật (Tứ Thập Nhị Chương Kinh ) bình thường, quan trọng là ẩn giấu bên trong bí mật của nó, e rằng ngoại trừ hoàng đế Thuận Trị cùng Vi Tiểu Bảo, còn có Song nhi biết, những người khác như Khang Hi, Hoằng Lịch cho dù có biết bên trong cất giấu một đại bảo tàng, nhưng cũng không rõ ràng địa đồ cất giấu bên trong kinh thư từ ở chỗ nào.
Người Thần Long giáo không phân rõ kinh thư thật giả đã đành, vì ngay cả Hoằng Lịch có thể nhận biết sao? Nhưng để an toàn nhất, Tống Thanh Thư không chỉ làm giả bên trong kinh thư, ngay cả tấm bìa da dê cũng phải làm cũ đi, vừa rồi ngay ở trước mặt Hoằng Lịch lật xem kinh thư, Tống Thanh Thư đã phát hiện ở bên trong sách lão âm thầm làm ký hiệu, một trang có nếp gấp, cái bìa cũng có vài chữ với vết trầy móng tay.
………………………………………………………………………………………..
Mấy canh giờ qua đi, Hoằng Lịch quay trở lại gian phòng, nhìn hai bản kinh thư giống như đúc, hài lòng gật gù, đột nhiên nhướng mày:
-Bản kinh phật nào là bản thật?”
Tái tổng quản cùng Tống Thanh Thư cùng lúc chỉ vào quyển kinh phật bên phải, Hoằng Lịch bình thản lật xem, tìm tới ký hiệu đã đánh dấu trước đó, thở phào nhẹ nhõm, tươi cười:
-Được rồi..dẫn lão đi đi..
-Bẩm vâng…
Tái tổng quản dẫn Tống Thanh Thư đi ra ngoài, trong lòng hắn chợt suy nghĩ: “ Hoằng Lịch sẽ gϊếŧ người diệt khẩu chứ? Đây cũng là điều hắn lo lắng duy nhất, nếu như đối phương thật muốn động thủ, thì làm thế nào để tẩu thoát mà không kinh động đến Hoằng Lịch đây… “
Cũng may là đối phương tựa hồ không có ý định này, Tái tổng quản đem Tống Thanh Thư đưa đến một gian phòng khác, nói:
-Khoảng thời gian này ngươi vẫn chưa thể ra ngoài phủ, tạm thời ở nơi này.
-Xin hỏi quan lão gia, thảo dân phải ở chỗ này bao lâu vậy?
Tống Thanh Thư biểu hiện sợ hãi, còn lặng lẽ đem một thỏi vàng mà Hoằng Lịch ban thưởng nhét vào trong tay Tái tổng quản.
Tái tổng quản sắc mặt quả nhiên tốt hơn rất nhiều:
– Ngươi cũng rất biết điều, yên tâm đi…vài bữa nữa sẽ đưa ngươi ra khỏi phủ, thời gian cụ thể bản quan cũng chưa rõ lắm, có gì ta sẽ báo cho biết.
-Đa tạ Tái tổng quản…đa tạ Tái tổng quản.
Tống Thanh Thư tiễn đưa Tái tổng quản ra ngoài.
Cũng không lâu lắm, Tống Thanh Thư mở cửa muốn đi ra ngoài, ngay lập tức một tên binh lính ngăn lại:
-Muốn đi đâu?
-Thảo dân muốn đi nhà xí.
Tống Thanh Thư cười nịnh nói.
-Đi đến hướng kia..
Tên lính liếc mắt nhìn hắn, rồi dẫn hắn đi ra ngoài chỉ..
Tống Thanh Thư tuy rằng cúi đầu đi, nhưng dư quang khóe mắt thì quan sát chung quanh.
Đột nhiên giật mình chú ý, Tống Thanh Thư phát hiện sau một hòn giả sơn bên cạnh có đứng mấy tên lính gác, mặt sau tựa hồ còn có một cửa động đen kịt, trong lòng hơi động, liền hướng về bên đó đi đến.
-Đi đây..
Phát hiện Tống Thanh Thư đi tới, mấy tên lính rút bội đao ra, cảnh giác nhìn hắn.
-Thảo dân…đi tìm nhà xí..
Tống Thanh Thư sợ hãi rụt rè nói.
-Mắt ngươi mù à.. không thấy đây là khu vực nào sao? Có muốn vào trong đó ở không?
Mấy tên lính chửi ầm lên đến.
-Mấy vị huynh đệ…. lão này là do Tái tổng quản bảo ta trông giữ, vừa rồi lão xin đi nhà xí..
Tên lính canh giữ vội vàng chạy tới, hướng về mấy tên thủ vệ nhận lỗi.
-Lần này chúng ta nể mặt Tái tổng quản không truy cứu, lần sau cẩn thận một chút, đem lão cút mau!
Thủ vệ quát mắng, phất tay ra hiệu hai người đi mau.
-Con bà nó, chỉ là mấy tên giữ ngục, lại lớn lối như vậy.
Hai người vừa khỏi phạm vi tầm mắt của đàm thủ vệ, tên lính kia liền chửi ầm lên.
…………………………………………………………………………………
Sau khi trở về phòng, Tống Thanh Thư lấy trong bọc ra mấy loại đồ vật, suy nghĩ chốc lát, lại đứng dậy đi ra ngoài.
-Cái gì nữa đây? Lại muốn đi nhà xí?
Nhìn thấy hắn lại đi ra, tên lính canh giữ ở ngoài liền nổi giận.
-Quan gia bớt giận, chỉ là thảo dân vừa rồi giúp cho Vương gia làm quyển kinh phật, từ bên trong quyển kinh phật phát hiện một điều kỳ lạ, lúc đó thảo dân không dám nói, bây giờ hồi tưởng lại, cảm thấy cần phải báo lên cho Tái tổng quản biết.
Tống Thanh Thư vội vã giải thích.
Tên lính do dự một chút:
-Ngươi ở lại đây, ta đi tìm Tái tổng quản.
Tống Thanh Thư gật đầu, nhìn theo tên linh biến mất ở cuối hành lang…
Cũng không lâu lắm, trên hành lang liền vang lên tiếng bước chân, nương theo còn có giọng của Tái tổng quản răn dạy thuộc hạ:
-Ngươi làm sao bất cẩn như vậy, để hắn một mình ở tại trong phòng, nếu Lưu Lão Hán nhân cơ hội chạy trốn thì làm sao?
Khi Tái tổng quản nhìn thấy Tống Thanh Thư, thì mới vung tay lên, bảo tên thủ hạ đi ra ngoài trước, nhìn Tống Thanh Thư, hỏi:
-Nghe nói ngươi phát hiện bên trong kinh thư có bí mật?
Tái tổng quản thân là tâm phúc Hoằng Lịch, nên rõ ràng Hoằng Lịch rất coi trọng bản kinh thư này, nếu là mình biết được bí mật kinh thư, đó là cỡ nào đại công a.
-Bẩm vâng…. Vứa rồi lúc sao chép kinh thư, có phát hiện…
Tống Thanh Thư cúi đầu, giọng nói càng thấp xuống.
-Phát hiện cái gì…?
Tái tổng quản nhướng mày, tiến lên phía trước, đem lỗ tai để sát trước mặt Tống Thanh Thư.