Liên Thanh Châu lui về phía sau, toát mồ hôi hột: “Tại hạ chỉ một lòng muốn quay về, không hề mệt mỏi. Nếu hôm nay không mời được công chúa đến, e là không có cách nào ngủ yên giấc được”.
Thẩm Nguyệt nhìn thấy hết phản ứng của hắn, cười mà như không cười nói: “Sao lại lùi? Sợ ta ăn thịt ngươi à?”
“Công chúa thật biết nói đùa”, Liên Thanh Châu đưa tay ra hiệu: “Bên ngoài trời lạnh, mời công chúa vào trong rồi nói tiếp”.
Liên Thanh Châu dẫn nàng vào một căn phòng rộng rãi, bên trong là ghế đệm trải đầy, trên ghế có gối dựa mặt gấm.
Những chiếc bàn làm từ mộc thấp bé màu đậm, bên trên có hương trà lượn lờ, trông vô cùng mờ ảo.
Thẩm Nguyệt ngắm cảnh trong phòng, tặc lưỡi nói: “Liên Thanh Châu, ngươi thật biết hưởng…”
Lời còn chưa nói hết, Thẩm Nguyệt đã nhìn thấy một bóng người đang khoan thai thưởng trà ở trong phòng. Cả người nàng run dậy, lùi về sau một bước, giật mình nói: “Sao ngươi lại ở đây?
Tô Vũ chậm rãi buông chén trà xuống, ngước mắt nhìn Thẩm Nguyệt: “Sao ta lại không được ở đây?”
Liên Thanh Châu ho khan một cái, hóa giải lúng túng: “Hôm nay giao thừa, càng đông càng vui, càng đông càng vui”.
Tô Vũ khép mắt nhìn nàng lui về sau, nhại lại lời ban nãy của nàng: “Sao lại lùi? Sợ ta ăn thịt cô à?”
Giọng nói và âm điệu giống của Thẩm Nguyệt như đúc.
Liên Thanh Châu mặt không cảm xúc, trong lòng lại vui vẻ vô cùng.
Đây có phải là vỏ quyết dày có móng tay nhọn trong truyền thuyết không?
Liên Thanh Châu chủ động giải vây: “Công chúa cũng đến rồi thì vào ngồi chung thôi, ăn xong tại hạ sẽ đưa công chúa thưởng thức chiếc thuyền này”.
Thẩm Nguyệt cũng không ngờ sẽ gặp Tô Vũ ở đây, nàng không có chút chuẩn bị nào.
Nhưng Liên Thanh Châu cũng đã nói, nàng đến rồi mà không dám vào cửa thì thành ra đang rén hay sao.
Ai không biết còn tưởng nàng sợ Tô Vũ.
Thẩm Nguyệt bèn hơi khó chịu đi vào, chọn ghế cách Tô Vũ xa nhất mà ngồi xuống.
Liên Thanh Châu lúng túng nói: “Công chúa à, đây là chỗ của tại hạ mà”.
Thẩm Nguyệt nghiêm mặt nói: “Thì làm sao? Ta không ngồi được à? Ngươi qua mà ngồi cạnh hắn đi?”
Trong phòng này có tổng cộng ba cái bàn, đủ chỗ cho ba người ngồi.
Ngoài chỗ của Liên Thanh Châu ra thì còn lại một chỗ bên cạnh Tô Vũ.
Thẩm Nguyệt muốn chiếm chỗ của Liên Thanh Châu bằng được.
Nhưng Liên Thanh Châu lại nói: “Tại hạ sử dụng hết mấy dụng cụ kia mất rồi, công chúa nên dùng bàn mới thì hơn”.
Tô Vũ ung dung nói: “Cô sợ ta à?”
Thẩm Nguyệt trợn mắt: “Ai mà thèm sợ ngươi? Ngươi cho rằng dung mạo của ngươi rất đáng sợ à? Hừ”.
Tô Văn híp mắt nhìn nàng, mỉm cười nói: “Cô có giỏi thì ra đây ngồi”.
Thẩm Nguyệt lườm hắn, qua ngồi với tư thế như gặp phải kẻ địch.
Trên thuyền không chỉ có ba người bọn họ, Liên Thanh Châu sai người mở tiệc, hạ nhân ở bên ngoài đưa vào từng món ngon một, bày lên ba chiếc bàn của ba người.
Những món ăn này Thẩm Nguyệt chưa bao giờ được ăn ở trong kinh thành.
Liên Thanh Châu nói: “Đây là những đặc sản địa phương, công chúa thử xem có hợp khẩu vị không”.
Thẩm Nguyệt ăn vài miếng, vị giác bị kích thích, rất hợp khẩu vị, cả người liền thả lỏng.
Nàng nói vu vơ: “Ngươi đi Dạ Lương thuận lợi chứ?”
Đây vốn là bí mật giữa Liên Thanh Châu và Tô Vũ.
Liên Thanh Châu thấy Tô Vũ không nói gì, bèn trả lời: “Cảm ơn công chúa đã quan tâm, mọi thứ đều thuận lợi cả”.
Thẩm Nguyệt lại nói: “Tần Như Lương phải xuất chinh đánh trận đều là công lao của ngươi nhỉ”.
Liên Thanh Châu phải đạo nói: “Công chúa đánh giá cao tại hạ quá, tại hạ chỉ là một thương nhân nhỏ, sao có thể dấy lên mâu thuẫn giữa hai nước được”.