Chiến hạm xuất phát từ biên cảnh, phải nửa tháng nữa mới tới đế đô của Phỉ Tây.
Sau khi tướng quân được Lam cho biết cấp bậc của Bạch Thời và Joshua thì ánh mắt nhìn họ như muốn tỏa sáng, tuy nói Trì Tả chưa tới cấp S, nhưng lại là một song A rất xuất sắc, hơn nữa nghe nói tinh thần lực có xu thế tăng cao, cũng là nhân tài khó kiếm, vì vậy tướng quân quyết định phải tận dụng cơ hội này, ra lệnh cho thuộc hạ nếu rảnh rỗi phải kéo họ tới buồng mô phỏng đánh vài trận.
Các binh lính nghe mà không hiểu gì nhưng vẫn nghe lời, sau đó toàn bộ đều bị ngược đãi, khiếp sợ nhìn họ.
Sự việc nhanh chóng truyền ra, trong một thời gian ngắn, đám Bạch Thời đã thành hàng bán chạy, nhưng cũng may bọn họ đang rảnh rỗi, đúng lúc cần giết thời gian.
Đối với việc này, Becky cực kỳ ưng ý, cả ngày chạy đi tìm Lam, dự định bù đắp chỗ trống mấy năm qua, nhưng đáng tiếc hắn nghĩ thì hay lắm, chỉ là sự thật quá tàn khốc, bởi vì Lam cũng dành phần lớn thời gian trong phòng huấn luyện, ngẫu nhiên còn đánh một trận với Joshua. Điều này làm Becky vô cùng phiền muộn, càng ngày càng khó chịu với Joshua.
Joshua đưa mắt nhìn hắn, thấy Lam đang đứng bên cạnh, bèn duỗi tay ra, kéo Lam ôm vào lòng.
Cái tên #(&!#^*^$… Hai mắt Becky đỏ hoe, thấy Lam lại không thèm né tránh, nức nở quay đầu bỏ chạy.
Lúc này Lam mới tránh ra, cười cười: “Làm gì lại đi trêu thằng bé.”
“Nhìn khó chịu.” Joshua xấu xa đáp, “Không muốn thì đừng để cậu ta vo ve trước mắt tôi.”
Lam biết trước giờ Joshua chưa bao giờ tử tế với người mình không thích, chỉ cười khẽ, tùy cậu ta vậy.
Lúc này Bạch Thời mới đánh xong một trận, từ chối lời mới của đối thủ, bước ra khỏi buồng mô phỏng, sau đó đi về bên cạnh, đá đá cửa khoang của Trì Tả, ra hiệu cho Trì Tả nhanh chấm dứt.
Lam nhướn mày: “Sao thế?”
“Em mới liên hệ với lão đầu, ông bảo em đi tìm ông.” Bạch Thời nói, “Em và tiểu Tả đi qua xem trước một chút, sau đó sẽ đi tìm anh…” Ánh mắt lại chuyển về phía Joshua, “Anh thì sao?”
Joshua đáp: “Anh ở lại.”
Bạch Thời không có ý kiến, đợi Trì Tả đánh trong liền rời đi.
Tổng bộ của Trọng Huy là khu vực nòng cốt thời kỳ văn minh, khoa học kỹ thuật phát triển cực mạnh, hơn nữa còn được nhân viên kỹ thuật của Trọng Huy cài đặt hệ thống động lực, biến nó thành một tòa thành di động, ấy là chưa kể trang bị chống thăm dò lắp đặt bên ngoài, bởi vậy rất khó phát hiện ra.
Đoàn đội của Trì Hải Thiên vẫn luôn tìm kiếm tung tích của tổng bộ, cuối cùng hôm nay cũng nắm giữ được chút manh mối, muốn đi thăm dò thực hư, đương nhiên Bạch Thời cũng phải tham dự.
Becky nhanh chóng phát hiện ra động tĩnh bên ngoài, mở cửa hỏi thăm, lập tức ngơ ngác: “Bọn họ phải đi? Đi đâu?”
Lam trả lời qua loa: “Đi thăm một người bạn.”
Becky tiếp thu thông tin trong giây lát, lập tức kích động, hớn hở tiễn khách, ai ngờ chỉ thấy Bạch Thời và Trì Tả lên phi thuyền, Joshua vẫn không thèm nhúc nhích, liền cắn ngón tay yên lặng nhìn tên kia, nghĩ thầm sao nhà ngươi còn chưa đi, sao còn chưa đi, còn chưa đi hả?!
Joshua thích thú nhếch khóe miệng, cầm chặt tay Lam, mãi cho tới lúc Bạch Thời đi rồi vẫn chưa buông ra.
Hy vọng của Becky tan vỡ, thấy hai người tay trong tay ngồi cạnh cửa sổ tâm sự, sao cứ có cảm giác lần này Joshua đến là để gặp mặt phụ huynh, hốc mắt đỏ hoe, tiếp tục nức nở bỏ chạy.
Chiến hạm bay tám ngày, xuyên qua điểm chuyển tiếp, tiến vào tinh hệ chính của Phỉ Tây, tiếp tục bay thẳng về phía đế đô.
Hình thức trong khoang thuyền đã chuyển về ban đêm, ba giờ sáng, xung quanh yên tĩnh, trong lúc giật mình dường như Joshua nghe thấy âm thanh dao găm xé không khí, vô thức nghiêng người, cánh tay lạnh buốt.
Cảm giác đau đớn làm y tỉnh táo phần nào, lập tức né tránh đợt công kích tiếp theo, tóm lấy cổ tay của kẻ nọ, tay kia thuận thế bật đèn.
Phòng ngủ sáng rõ, ngũ quan của người trước mặt cực đẹp, ánh mắt sắc bén, đang nhìn chằm chằm vào y không chớp mắt.
Joshua chỉ cảm thấy đại não trì tệ, thấy hắn không lên tiếng, còn không ngừng giãy dụa muốn tấn công, bỗng nhiên ý thức được chuyện gì xảy ra, nguy hiểm nơi đáy mắt trở nên đậm đặc, đưa tay hung hăng tát cho hắn một cái.
Một tiếng bốp cực vang.
Becky nghiêng đầu qua một bên, cực kỳ choáng váng, mất tận vài giây mới tập trung được tầm nhìn, ánh mắt chuyển từ cánh tay bị thương của Joshua đến thanh dao mà mình đang cầm, sắc mặt trắng bệch, lập tức buông tay, run rẩy nói: “Không… không… không phải tôi…”
Khí thế tỏa ra từ Joshua cực kỳ khủng khiếp, ném hắn ở lại rồi bỏ đi.
Becky thấy y mở cửa muốn ra ngoài, toàn thân run lên, vội vàng đuổi theo, sắp khóc tới nơi: “Có có có thể tôi… tôi bị mộng du, cậu tuyệt đối không được nói cho Lam, tôi không muốn anh ấy ghét mình, tôi thừa nhận mặc dù tôi rất ghét cậu, nhưng không ghét tới mức muốn giết người, tôi chỉ là một bé trai mảnh mai…”
“Câm miệng.”
Becky run rẩy, thấy y vẫn muốn đi về phía phòng của Lam, không kiềm chế được muốn xông tới giữ chặt y. Joshua không đợi hắn chạm vào mình đã nhìn qua, ánh mắt nguy hiểm tới mức khiến người ta có ảo giác bị rút gân lột da. Becky sợ muốn chết, vội vã rụt tay lại, run rẩy đi theo Joshua, chẳng mấy chốc đã đứng trước cửa phòng Lam.
Điều khiến người ta bất ngờ nhất là cửa phòng Lam mở rộng, đứng từ nơi này nhìn vào có thể thấy rõ bên trong không có người.
Becky khẽ giật mình: “… Anh ấy đâu rồi?”
Joshua vào phòng tắm nhìn, phát hiện cũng không thấy đâu, y đưa mắt nhìn về phía Becky, biết rõ có hỏi cũng như không, vội vàng chạy tới phòng ngủ của tướng quân, quả nhiên thấy ông đang ngủ rất sâu, lần nửa khẳng định phỏng đoán trong lòng —— Becky bị thôi miên, hơn nữa đồ ăn tối nay có vấn đề.
Chỉ có điều Joshua là người cấp song S, dược tính không có tác dụng quá lớn trên cơ thể y, nhưng Lam thì chưa chắc.
Y ra lệnh cho Becky đánh thức tướng quân, vội vàng lao tới buồng lái, thấy binh sĩ ở đây cũng đã ngủ, đành quan sát camera, phát hiện Becky vịn Lam tiến vào tầng hầm bên dưới cửa lớn của chiến hạm, dưới ấy không có camera, y cũng không rõ sự việc về sau thế nào.
Joshua đứng dậy đi ra ngoài, thấy tướng quân với sắc mặt nghiêm trọng đang lao về phía này, đành dừng bước.
Tướng quân hỏi: “Sao rồi, điện hạ đâu?”
Joshua đã có dự cảm không lành, nói: “Đến tầng hầm xem sao.”
Tướng quân lập tức nhíu mày, bước nhanh theo y đến tầng hầm, ánh mắt liếc nhìn vết thương trên cánh tay Joshua vẫn đang chảy máu, bèn bảo y xử lý trước một chút. Joshua lạnh nhạt nói không sao, vội vã bước xuống bậc thang.
Nơi này chồng chất công cụ lẫn lộn, không gian rất lớn, hai người không muốn lãng phí thời gian, bèn chia nhau ra nhìn, nhưng cuối cùng đến cả nửa cái bóng cũng không phát hiện được. Ánh mắt Joshua càng nguy hiểm: “Xem xem thuyền cứu hộ có thiếu không.”
Thực ra y không cần đáp án, nhưng để phòng ngừa có chuyện ngoài ý muốn nên vẫn kiên nhẫn chờ đợi, quả nhiên nghe thấy thiếu mất một cái thuyền cứu hộ.
Becky cũng ý thức được vấn đề và sự nghiêm trọng của vụ việc, bối rối đến không biết làm sao, hai mắt đỏ bừng: “Không không… Không phải tôi…”
Joshua nhìn hắn: “Lần này ai bảo cậu tới?”
“Chính tôi.”
“Vì sao?”
“Chỉ là… Chỉ là muốn tới.” Becky nói trong trợn tròn mắt, bổ xung, “Cực kỳ cực kỳ muốn…”
Joshua giao người cho tướng quân, bảo ông điều tra xem trước khi Becky đến đây đã gặp những ai, nếu như y không đoán sai, kẻ kia đã ra lệnh cho Becky hành động khi gần đến tinh hệ chính, vì vậy ở gần đây phải có người của Trọng Huy, bọn chúng sẽ bắt cóc Lam, sau đó mang hắn rời khỏi khu vực này.
Tướng quân gật đầu, thấy y muốn đi, vội hỏi: “Cậu định đi đâu?”
“Đi tìm cậu ấy.”
Tướng quân đứng ngồi không yên, điện hạ gặp chuyện không may ông cũng khó tránh được tôi, đương nhiên không thể trở về như vậy, chưa kể ông còn biết rõ cấp độ nguy hiểm của Trọng Huy, sao có thể để Joshua hành động một mình.
Joshua do dự hai giây, không từ chối, dựa vào kinh nghiệm đối chiến gần đây, chọn ra được mấy người khá giỏi trong số binh lính, bảo bọn họ khởi động cơ giáp.
Tướng quân cũng biết chiếm hạm là mục tiêu quá lớn, dặn dò phó tướng vài câu, vội vã rời đi. Hệ thống nội bộ nhanh chóng thành lập, tướng quân nói: “Hẳn là Becky mới ra tay không lâu, chúng ta tìm theo đường hàng không, rất có thể sẽ gặp chúng.”
Joshua đáp lời, thuận tiện bấm số của Bạch Thời. Trước khi rời đi, Lam đã đưa cho Bạch Thời và Trì Tả mỗi người một máy truyền tin của Phỉ Tây, đúng lúc cần dùng tới. Bạch Thời không để ý đợi lâu, nhanh chóng bắt máy: “Sao thế?”
Joshua nói: “Lam đã xảy ra chuyện.”
Bạch Thời giật mình: “Đã có chuyện gì xảy ra?”
Joshua kể sơ qua về sự việc, nhờ cậu dùng Lục Việt định vị tọa độ của Lam. Bạch Thời lập tức đồng ý, ngắt liên lạc để kết nối với Lục Việt, một lúc lâu sau chủ động gọi lại. Joshua nhìn Bạch Thời: “Có thể tìm ra không?”
“Tín hiệu biến mất.” Bạch Thời nói, “Lúc Lục Việt điều tra có lẽ bọn chúng vừa mở thiết bị chặn sóng, hoặc đã tắt máy truyền tin, đây là vị trí cuối cùng.”
Joshua nhìn chằm chằm vào tọa độ, gật đầu, mở kênh nội bộ, vừa giải thích vừa tăng tốc. Tướng quân hoàn toàn tin tưởng y, vội vàng bay theo phía sau.
Gene của Lam không yếu, giữa đường đã tỉnh lại, lúc này hắn đã bị chuyển qua một phi thuyền loại nhỏ, đang nằm trong phòng ngủ nào đó, điều này khiến hắn ngơ ngác một lúc, sau đó định bật dậy, kết quả lại phát hiện hai tay bị dây xích kéo giật trở lại giường, lập tức nheo mắt lại.
Cơm có vấn đề? Trên chiến hạm có nội gian? Là ai đây?
Joshua đâu rồi? Còn nữa, đây là đâu, chẳng lẽ mình lại rơi vào tay Trọng Huy rồi? Bọn chúng muốn mang mình đi đâu?
Những suy nghĩ trên lướt qua đầu Lam, hắn dần dần bình tĩnh, bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Phòng ngủ rất tối, cửa không đóng chặt, ánh sáng ấm áp lọt qua khe hở, tạo thành một sợi dây nhỏ thẳng tắp trên mặt đất, âm thanh bên ngoài khá hỗn loạn, hắn cẩn thận lắng nghe một hồi, phát hiện đám người kia chỉ nói chuyện phiếm, hoàn toàn không hề có chút hữu dụng, khẽ thở dài, hơi thất vọng.
Chẳng biết đã qua bao lâu, Lam nghe thấy tiếng bước chân từ xa tới gần, lập tức nhắm mắt.
Cửa phòng mở ra, hai người lần lượt bước vào, một trong số đó cúi đầu nhìn Lam, khẽ nói: “Vẫn chưa tỉnh, có cần dùng thuốc không?”
Người còn lại im lặng hai giây: “Cứ dùng đi, nếu xảy ra chuyện gì chúng ta không gánh được đâu.”
“Cũng được, để tôi đi lấy.”
Lam nghĩ thầm không ổn, suy nghĩ, dứt khoát mở mắt ra. Người trước mặt khoảng mười sáu mười bảy tuổi, còn là một thiếu niên, người nọ mặc một bộ đồ không tay, từ góc độ của Lam nhìn sang có thể thấy trên cổ tay trái của gã in một hoa hăn màu đỏ, chính là tiêu chí của Trọng Huy.
Thiếu niên khẽ giật mình, mỉm cười: “Điện hạ, cậu giả vờ ngủ.”
“Không phải giả bộ, là biện pháp cần biết.” Lam cười tủm tỉm, “Các cậu là người của Trọng Huy?”
“Ừm.”
“Muốn mang tôi đi đâu?”
“Cứ đi thì biết.”
“Dù sao sớm muốn gì cũng phải tới, hay là để tôi biết mà chuẩn bị tâm lý.” Lam cười nhướn mày, “Chẳng phải từ trước tới nay Trọng Huy các cậu vẫn rất lợi hại sao, còn phải băn khoăn tới mức này?”
Thiếu niên nghĩ nghĩ: “Tôi có thể nói cho cậu biết, chúng tôi muốn đưa cậu tới chỗ của một vị trưởng lão.”
“Hả? Để làm gì?” Lam dừng lại một chút, “Trưởng lão mà cậu nói không phải là Thừa Viêm đấy chứ?”
Thiếu niên lắc đầu, không biết là không muốn nói, hay là không phải.
Ngay lúc Lam định hỏi lại thì thiếu niên còn lại đã bước vào, trong tay còn cầm một kim tiêm đầy thuốc. Hắn nhanh chóng phân tích tình thế, biết rõ dù có nói thế nào cũng không tác dụng, dứt khoát cam chịu, chẳng bao lâu chất lỏng lạnh buốt đã lan tỏa trong cơ thể, cơ bắp căng thẳng vô thức gồng lên muốn ngăn cản thứ thuốc kia lan tràn.
Nhưng cuối cùng cũng chỉ phí công, năm phút sau, Lam đã bắt đầu cảm thấy cơn buồn ngủ ập tới, nhắm mắt lại, dần dần mất ý thức.
Đợi tới khi tỉnh táo lại lần nữa, vị trí của hắn đã thay đổi, thứ đầu tiên đập vào tầm mắt là một cái lồng giam từ hợp kim, Lam giật giật tay, bên tai bỗng vang lên một âm thanh quen thuộc.
Lam khẽ nâng người, ngẩng đầu nhìn qua, thấy trong phòng giam bên cạnh hắn cũng có một người bị giam giữ, người này mặc một chiếc áo gió màu đen, đang nhìn về phía hắn.
Lam khẽ giật mình: “… Phượng Tắc?”