Trúc Chi nói nhanh:’
“Không đáng ngại. Một người anh của người bạn của tui học bên y dược. Anh ấy đã băng bó vết thương. Nó chỉ trầy sơ sơ, không nguy hiểm gì hết.”
Cậu bạn hàng xóm cuối cùng cũng tự giới thiệu:
“Tui tên Hải Phong. Tui mời bồ ăn trưa. Tui muốn cảm ơn chuyện hồi sáng này. Tui không phải là người muốn mắc nợ người khác.”
Trúc Chi không cách nào ngoài đồng ý trước rồi tính sau. Nhờ vậy, Hải Phong mới bỏ vào lớp học của cậu. Cô cũng nhanh chóng vào lớp học. Nhất Uy kè kè bên cạnh hỏi thăm tình hình. Trúc Chi sẵn lòng kể cho Nhất Uy nghe cuộc trò chuyện nho nhỏ của cô và Hải Phong.
Thầy hiệu trưởng quyết định vẫn tiếp tục duy trì những tiết học, mặc dù cảnh sát vẫn chưa điều tra ra hung thủ. Thầy cho rằng chuyện học của học sinh cũng quan trọng không kém với chuyện tìm ra kẻ sát nhân. Và thầy chấp nhận cho cảnh sát tăng cường tuần tra liên tục trong trường. Vậy mới khiến phụ huynh và học sinh yên tâm mà đến trường.
Trúc Chi không có ý kiến trong chuyện này. Trước đó vài phút, cô nghe loáng thoáng Thanh Lâm nói chuyện với Nhất Uy về việc Thiên Thanh đã làm theo ý tưởng điên rồ của “nhỏ đó” (Thanh Lâm dùng danh xưng này ý chỉ Trúc Chi), anh đã đề nghị thầy hiệu trưởng cho học sinh nghỉ học cho đến khi cảnh sát tìm ra hung thủ. Dĩ nhiên thầy đã cho anh một trận kèm theo một câu khiến anh chạnh lòng:
“Ba tin cái năng lực của cảnh sát. Ắt là sẽ tìm ra thủ phạm nhanh thôi. Còn không thì như những lần trước, thủ phạm vĩnh viễn không được tìm ra và cái trường này phải đóng cửa đến khi nào.”
Thanh Lâm còn nói với Nhất Uy:
“Mày đừng thân với nhỏ đó quá, coi chừng lậm tính cách kì quái của nó nữa. Mày biết nó bắt anh Thanh dịch ba cái mớ chữ Nôm về một cái gọi là lửa địa ngục không? Nó không được bình thường.”
Nhất Uy rất muốn nói cho thằng bạn mình biết về cái sự si mê điên dại của nó đối với Trúc Chi trước kia to lớn thế nào. Cậu còn chưa quên cái vụ nó muốn hy sinh tuổi thọ và linh hồn của mình chỉ vì muốn cứu mạng Trúc Chi thôi đâu. Vậy mà giờ đây lại còn khuyên cậu đừng nên chơi với “nhỏ đó” ư?
Thanh Lâm tiếp tục đâm chọt:
“Chứ bộ mày tin ba cái mớ địa ngục kia là có thật hay sao?”
Nhất Uy hết chịu nổi rồi, cậu cằn nhằn:
“Nhiều khi Trúc Chi đang nghiên cứu chữ Nôm thì sao? Mày toàn nghĩ linh tinh.”
“Mày thích nó hay gì mà mày bênh nó vậy?”
Nhất Uy xua tay bỏ vào lớp, vì tiếng trống báo hiệu vào lớp. Tốt nhất Thanh Lâm đừng nên nhớ ra đoạn tình đơn phương của nó với Trúc Chi, nếu không hẳn là nó sẽ phải hối hận ghê lắm vì những gì đang nghĩ lúc này về cô. Nó nghĩ rằng cô bị điên chứ không ai bình thường lại tin vào ba cái mớ tâm linh kia làm gì.
Thanh Lâm thấy Nhất Uy lần đầu như sắp gây gổ với mình chỉ vì một đứa con gái thì tức lắm. Cậu không thèm quan tâm đến cô bạn Trúc Chi kia, mà chỉ lo chăm chú học hành và điều hành lớp dưới cương vị lớp trưởng. Chẳng việc gì cậu phải để ý đến cô cả, tính cách của cậu đâu có hẹp hòi như thế. Có điều, chắc cậu cũng bị điên bởi vì lâu lâu trái tim của cậu lại nhoi nhói tưng tức một cách kì lạ khi nhìn Trúc Chi.
Tan trường, Nhất Uy và Trúc Chi không về nhà. Hai người cùng ghé qua lớp 11A5 rũ Hải Phong đi ăn trưa (Thanh Lâm từ chối đi cùng, vì sợ có cảm xúc kì lạ với Trúc Chi). Ban đầu Hải Phong không hiểu sao Trúc Chi lại rũ thêm Nhất Uy đi cùng. Sau đó, cậu cũng điều tra một chút về Nhất Uy. Thì ra, cậu ta thuộc con nhà nòi, một pháp sư trừ tà hẳn hoi.
Cả ba người chính thức chào hỏi nhau một chút. Tính ra họ cũng có chút duyên phận. Hải Phong chẳng có việc gì từ chối khi làm bạn với hai người kia cả. Nhất là khi cậu chỉ vừa mới chuyển đến sống cùng cậu mợ mấy bửa nay.
Hải Phong hỏi Nhất Uy:
“Tao nghe nói gia đình mày hành nghề pháp sư?”
Nhất Uy gật đầu đáp trả. Hải Phong có vẻ vui khi Nhất Uy tự mình chứng thực điều đó. Cậu nói tiếp:
“Như vậy, hẳn mày phải biết rất nhiều về Âm giới?”
Nhất Uy gật đầu:
“Một chút.”
Hải Phong bắt đầu giới thiệu:
“Tao là Hải Phong. Lê Hải Phong. Ba mẹ tao vừa qua đời cách đây không lâu. Tao vừa chuyển từ Đà Lạt tới đây ở với cậu mợ.”
Nhất Uy chia buồn:
“Tao rất tiếc về chuyện đó. Hẳn là mày phải đau lòng lắm mới thu hút thợ săn quỷ tới.”
Trúc Chi không muốn Hải Phong nhớ về chuyện đau lòng mà cậu ấy vừa trải qua. Cô bắt đầu tò mò, chuyển sự chủ ý của Hải Phong sang chuyện khác:
“Tại sao ông lại biết về thợ săn Quỷ?”
Hải Phong thành thật trả lời, giọng có đôi chút buồn rầu:
“Ba mẹ của tao có một cuốn sách cổ được viết bằng chữ Nôm. Vì họ là nhà nghiên cứu ngôn ngữ học và sưu tầm rất nhiều cuốn sách cổ. Họ còn dịch ra chữ Quốc ngữ, nên tao cũng đọc được chút chút về thợ săn quỷ.”
Hải Phong muốn chứng minh lời nói của mình là thật nên nó lôi một cuốn sách dày cợm bỏ lên mặt bàn. Nó đẩy cuốn sách về phía Trúc Chi và Nhất Uy nói:
“Đây, nó đã được dịch ra. Bản gốc tao để ở nhà rồi.”
Cuốn sách mà Hải Phong đưa hoàn toàn không giống với cuốn sách bóng đêm mà Nhất Uy và Trúc Chi có trước đó. Nó dày và chi tiết hơn rất nhiều. Đặc biệt ở phần thợ săn Quỷ, nó còn ghi chú thêm một dòng chữ rất dài về câu thần chú triệu hồi và thần chú tạo ra lửa quỷ để giết dứt điểm nó.
Một cuốn sách như vậy tại sao ba mẹ Hải Phong lại có được nó. Một người bình thường không liên quan đến Âm giới làm sao lại sở hữu loại sách có tất cả mọi thứ về Âm giới như vậy. Trúc Chi không nén được nên mở miệng hỏi tiếp:
“Tại sao họ có được một cuốn bí thuật về những sinh vật trong truyền thuyết được nhỉ?”
Hải Phong trả lời:
“Tao không biết. Họ làm việc rất bí mật. Chỉ đến khi họ bị giết, tao mới biết có một thế lực khác tồn tại song song với thế giới con người.”
Hải Phong nói đến đây mặt trở nên buồn rười rượi. Ánh mắt nhìn về một nơi xa xăm, trong lòng nó vừa có chút xót xa, vừa có chút tức giận. Đáng lý, nó sẽ được sống cùng ba mẹ tới già. Nó còn chưa báo hiếu họ ngày nào thì phải tự mình tổ chức đám tang cho họ.
Hải Phong bồi hồi kể lại:
“Họ bị giết trong căn nhà kín. Cảnh sát đã kết luận một cách vội vàng rằng hai người vô tình bị thiêu chết bởi một vụ rò rỉ khí ga. Tao làm sao mà tin hai con người luôn cẩn thận trong tất cả mọi thứ lại bị chết một cách lãng nhách như vậy. Mà chuyện còn phi lý ở chổ, chỉ hai người bị lửa thiêu chết, còn mọi thứ trong nhà vẫn y nguyên không hề hấn gì?”
