Tiến vào phòng bao, một người thanh niên chải tóc vuốt ngược toàn thân đều là quần áo hàng hiệu đứng lên khỏi sô pha, mỉm cười nói: “Tiểu Khuynh, Quý Hào, các người tới n “Anh Lôi!”
“Chào anh Lôi ạ!”
Mấy người vội chào hỏi.
*Xin chào cậu Lôi.” Tô Tiểu Khuynh nói với vẻ sợ lạ, hiển nhiên cô ta chưa gặp cậu Lôi này nhiều.
*Ôi, Tiểu Khuynh, chúng ta không phải lần đầu tiên gặp mặt, em không cần xa lạ như vậy. Anh coi em như là em gái, em cứ gọi anh là anh Lôi ng bọn họ là được.” Cậu Lôi cười nói.
“Anh… anh Lôi”
Tô Tiểu Khuynh cố nặn ra vẻ tươi cười.
“Bây giờ mới đúng này.” Cậu Lôi cười nói, cuối cùng mới chú ý tới Lâm Dương phía sau.
“Người anh em này là?”
“An rẻ của Tiểu Khuynh – Lâm Dương, chính là người ở rễ ở nhà họ Tô.” A Mao nói một cách quái gở.
“À… Thì ra là anh rễ của Tiểu Khuynh!” Cậu Lôi bừng tỉnh hiểu ra, nhưng vẻ khinh thường trong mắt hết sức rõ ràng, mà khi thấy Tiểu Khuynh túm cánh tay Lâm Dương thì mặt mày lại tỉnh rụi.
Lâm Dương lười để ý đến những đứa bé xấu xa đó, anh tới nơi này chủ yếu là đi cùng Tiểu Khuynh thôi.
Tuy rằng anh cực kỳ không thích nhà họ Tô nhưng đối với cô bé này, anh vẫn rất có thiện cảm.
Mọi người bắt đầu ăn uống ca hát.
Lâm Dương ngồi ở một bên, yên lặng uống sâm panh.
Anh quan sát thêm, cũng coi như đã hiểu ra vì sao cậu Lôi này lại vung tiền như rác để lấy được phòng bao đề vương này như thế. Anh ta coi trọng Tô Tiểu Khuynh, cố ý bảo đám Quý Hào, A Mao dẫn những người khác lại đây, tạo ra cơ hội cho anh ta.
“Tiểu Khuynh, chúng ta chơi trò nói thật lòng hay đại mạo hiểm đi.” Lúc này, Hầu Tử đột nhiên mở miệng nói.
“Tớ sẽ không chơi trò ấy đâu, hơn nữa… lỡ như các cậu đưa ra yêu cầu rất khó khăn nào đó thì phải làm sao?” Tô Tiểu Khuynh do dự một lát rồi từ chối.
“Ôi chao, không sao đâu mà, anh rễ của cậu đang ở đây.
đấy thôi, bọn này còn có thể bắt cậu như thế nào chứ?
Hơn nữa bọn tôi cũng sẽ không yêu cầu các cậu làm gì, nếu đến lượt cậu, cậu cũng chỉ cần uống một ngụm rượu nhỏ là được, thế nào?” Hầu Tử cười nói.
“Việc này…”
“Tiểu Khuynh, mọi người đều là bạn cùng học với nhau, hôm nay lại là sinh nhật của tôi, cậu sẽ không làm mắt hứng như vậy chứ?” Khương vượng nhíu mày hỏi.
Tô Tiểu Khuynh không có cách nào khác, liếc mắt nhìn Lâm Dương một cái.
“Không sao đâu, nếu uống say thì anh rể sẽ đưa em trở về.” Lâm Dương nói.
“Vậy… Vậy được rồi…”
Tô Tiểu Khuynh gật gật đầu.
Nhìn đến lúc này, mấy người Khương Vượng, Hầu Tử âm thầm liếc mắt nhìn nhau, sau đó đồng thời nhìn về phía cậu Lôi.
Cậu Lôi cười ha ha, trong mắt có một ánh sáng lạ lập lòe.
Suốt quá trình Lâm Dương đều nhìn chăm chú vào hành động của những người này.
Đây rõ ràng chính là một bàn cờ, nhưng mà Tô Tiểu Khuynh lại không nhận ra được.
Quả nhiên, chơi chưa đầy mười phút mà Tô Tiểu Khuynh đã uồng liền ba lần.
Tửu lượng của cô ta vốn dĩ đã kém, uống ba lần thì đầu váng mắt hoa.
“Tớ… Tớ muốn đến nhà vệ sinh một lát…” Tô Tiểu Khuynh nói.
“Anh đưa em đi.” Lâm Dương nói.
“Một người đàn ông như anh sao có thể thích hợp được?
Để tôi đi cùng cậu ấy thôi.” Lâm Tử Ngữ đứng dậy nói.
“Cũng được.” Lâm Dương chần chờ một lát rồi gật đầu.
Hai cô gái rời khỏi phòng bao.
“Cậu Lôi, cũng kha khá rồi đấy, thêm hai đợt nữa là cô nàng này sẽ gục.” Hầu Tử đè thấp giọng, nói về phía cậu Lôi.
“Làm tốt lắm, về sau các người chính là anh em của tôi, có yêu cầu gì thì cứ nói một tiếng.” Cậu Lôi khẽ cười nói.
“Cậu Lôi khách sáo quá!”
Mấy người hết sức vui vẻ, có thể bám lấy một phú nhị đại như vậy thì về sau không phải lo việc ăn uống nữa.
“Cậu Lôi, vậy anh rễ của cô ta thì sao?” Khương Vượng cần thận hỏi.
*Ôi, một thằng vô dụng, cậu cho rằng tôi sẽ để ý à? Tùy tiện đuổi đi là không có việc gì rồi.” Cậu Lôi liếc mắt nhìn Lâm Dương, vẻ mặt khinh thường.
Nhưng Khương Vượng bên cạnh thì lại nghiêm túc liếc mắt nhìn Lâm Dương đang nhàn nhã uống rượu ở bên kia, nhíu mày nói: “Cậu Lôi anh khoan hãy nói, em luôn cảm thấy đã gặp người anh rẻ này của cô ta ở đâu đó.”
“Cậu từng đến nhà họ Tô sao?”
“Chưa đến bao giờ.”
“Vậy sao cậu đã từng gặp được?”
“Em chỉ cảm thấy hơi quen mặt, đặc biệt là cằm của anh ta… Nhưng không nghĩ ra đã từng gặp ở đâu…”
“Tôi thấy cậu uống say mắt r “Chắc là vậy ạ…”
Mấy người nói thầm.
Nhưng mà đúng lúc này, cửa lớn đột nhiên bị đẩy mở ra, sau đó hai cái bóng người lảo đảo vọt vào.
“Cứu mạng… Cứu mạng…”
Tiếng la kinh hoàng thát thố vang vọng toàn bộ phòng bao.