“Mở được Huyết tiếp hạn giới thì Súc Địa Thành Thốn cũng sẽ thăng hoa theo, có cần phải lợi hại thế này không?”, ở một bên hư thiên, Thái Hư Cổ Long tặc lưỡi.
“Diệp Thành, rốt cuộc ngươi định giết bao nhiêu người để chôn cùng cô ấy đây?”, Sở Linh nhìn Diệp Thành đánh giết khắp tứ phương mà lẩm bẩm.
“Cuộc tàn sát của ngươi là vì đạo hay vì tình?”, Sở Huyên cũng thầm nhủ, đôi mắt đẹp hơi mờ đi.
Giờ phút này, dù là Sở Linh hay cô thì đều đau lòng, cảm thấy chua xót không giải thích được, không biết là nên ghen tỵ hay đau thương, nên ngưỡng mộ hay đau khổ.
“Nếu năm nào đó chúng ta cũng chết vì ngươi, ngươi cũng sẽ giống như yêu ma, giết thành núi thây biển máu thế này sao?”
Bùm! Bùm! Bùm!
Không ai nghe thấy tiếng thì thầm của Sở Huyên và Sở Linh, nhưng đất trời lại xao động, chư thiên mười phương đều đồng loạt sụp đổ.
Giết!
Giết!
Ngay lập tức có tiếng hô giết rung chuyển đất trời, những bóng người đông nghịt chạy tới, có đại quân của Thị Huyết Điện, đại quân tu sĩ của các thế lực lớn ở Bắc Sở, đội hình mạnh với hàng triệu tu sĩ.
Đội hình này…
Nhìn thấy cảnh này, người xem chiến sợ tới mức hai chân mềm nhũn, sắc mặt tái nhợt.
Ba năm trước, mấy triệu tu sĩ vây giết Diệp Thành ở Bàn Long Hải Vực, đẩy hắn vào Đầm Vô Vọng, họ chỉ nghe nói chuyện này chứ không được tận mắt nhìn thấy.
Ba năm sau, bây giờ họ đã thấy, được chứng kiến đội quân hàng triệu tu sĩ khổng lồ như thế nào, người đông nghịt che kín cả bầu trời tạo thành một tấm màn đen trên bầu trời đầy sao.
Đúng là cảnh tượng tương tự!
Điều khác là ba năm trước người ấy bị dồn vào Đầm Vô Vọng, ba năm sau hắn đã có sức chiến đấu chống lại hàng triệu tu sĩ.
“Hôm nay ta phải giết được ngươi!”