– Đúng là đỏ mà!
– Cơ duyên như thế, vì sao không rơi vào đầu ta?
– Trời đố anh tài! Ông trời già, ta không phục!
……………
Xung quanh vang lên tiếng ồn ào, hoặc ghen tỵ hay oán hận, hâm mộ… không giống nhau.
Người kia nghe được những lời này, cũng không khỏi bay bỗng, tràn đầy đắc ý.
– Đây đúng là Bích Huyết Chi… Bỗng nhiên, Dương Khai cau mày nói:
– Nhưng nó không đủ tuổi, chỉ khoảng 3000 năm, còn kém xa.
– Cái gì? Người này nghe thế, sắc mặt đại biến, trợn mắt nhìn Dương Khai, lắp bắp hét lên:
– Ngươi… ngươi… nói gì, ngươi… ngươi xem kỹ lại đi…
– Không cần xem.
Dương Khai nói rồi trả lại Bích Huyết Chi cho đối phương:
– Bích Huyết Chi, cách một ngàn năm, màu sắc sẽ hơi thay đổi, ngươi đưa ra gốc này dù cũng là Bích Huyết Chi trưởng thành, đủ để luyện chế phần lớn linh dược, nhưng không thể dùng cho Thái Diệu đan, làm ngươi thất vọng, ngại quá.
– Không thể nào! Người này hô to.
Thường nói hy vọng càng lớn, thất vọng càng lớn, vốn tưởng rằng một viên Thái Diệu đan đã tới tay, nhưng nào ngờ người tính không bằng trời tính, ngay lúc mấu chốt lại có chuyện này, hắn làm sao chấp nhận được?
– Ngươi xem kỹ lại đi! Hắn vẫn còn không bỏ cuộc trừng Dương Khai.
Dương Khai nói:
– Nếu ngươi không tin lời ta, không ngại tìm những người khác xem thử, ta nghĩ các vị ở nơi này, hẳn cũng có người phân biệt được dược linh.
Hắn vừa dứt lời, Trang Bất Phàm đã lên tiếng:
– Tại hạ Vô Hoa Điện Trang Bất Phàm, tuy rằng hiểu biết dược lý không bằng Vị bằng hữu này, nhưng cũng có học thoáng qua một chút, nếu ngươi tin vào Trang mỗ, không ngại cho ta xem xét thử, thế nào?
– Tin tưởng tin tưởng! Người này nghe thế, lập tức chạy tới chỗ Trang Bất Phàm, đưa Bích Huyết Chi cho đối phương.
So với hạng người vô danh như Dương Khai, đại danh Trang Bất Phàm tự nhiên như sấm bên tai, lời của đối phương có sẵn uy quyền, cho nên hắn không chút do dự ký gửi hy vọng vào Trang Bất Phàm, mong chờ hắn có thể lật đổ quan điểm của Dương Khai.
Trong khi hắn chờ đợi, Trang Bất Phàm đã quan sát kỹ càng Bích Huyết Chi, không chỉ vậy, còn hít sâu dược khí, dùng móng tay cạy một chút nhỏ cho vào miệng nhấm thử.
Động tác của hắn gọn gàng thuần thục, vừa nhìn là biết không phải lần đầu làm việc như vậy.
Một lát sau, Trang Bất Phàm chầm chậm lắc đầu, trả lại Bích Huyết Chi cho đối phương, nói:
– Dương huynh nghiên cứu dược liệu quả nhiên thâm sâu hơn Trang mỗ, chỉ cần xem qua là biết được dược linh, Trang mỗ hết sức bội phục… Bằng hữu, cây Bích Huyết Chi của ngươi quả thật chỉ có 3000 năm tuổi.
– Sao…. sao lại như vậy? Người này tràn đầy mất mát thì thào, khỏi nói đau lòng cỡ nào.
Dương Khai nói Bích Huyết Chi chỉ có 3000 năm dược linh, hắn còn không quá tin, nhưng mà Trang Bất Phàm nói như vậy, hắn không thể không tin.
Các võ giả hâm mộ đố kỵ hận người này, lúc này đều không khỏi sinh ra tâm tình hả hê…
– Trong này nhiều người như thế, không ai có Bích Huyết Chi? Dương Khai quay nhìn xung quanh, lớn tiếng hô.
Không ai đáp lại!
Dương Khai thở dài.
– Dương huynh, nếu dùng Bích Huyết Chi 3000 năm để luyện chế… Lam Huân nhíu mày nhìn hắn.
– Lãng phí vô ích mà thôi! Dương Khai trả lời:
– Công chúa điện hạ nên biết, càng là linh đan quý giá, lúc luyện chế yêu cầu dược liệu càng nghiêm ngặt. Đừng nói dược linh Bích Huyết Chi kém 2000 năm, chỉ là mấy trăm năm cũng không thể bỏ chung được.
– Ôi… Lam Huân thở dài, nàng làm sao không biết những gì Dương Khai nói, chỉ là ôm lòng may mắn hỏi thử.
– Thời vậy mệnh vậy! Hạ Sanh bỗng lắc đầu nói.
– Bích Huyết Chi không phải linh dược thường thấy, trong này có một gốc đã hay lắm rồi, làm sao còn có gốc thứ hai. Xem ra, vẫn phải dựa vào thủ đoạn tranh giành!
– Thật ra…. Lam Huân vẻ mặt ngượng ngùng, bất đắc dĩ nói:
– Thật ra ta có một gốc Bích Huyết Chi, hẳn là phù hợp yêu cầu của Dương huynh.
– A? Tiêu Thần nghe vậy cả kinh, nói:
– Vậy vì sao công chúa điện hạ không lấy ra?
Dương Khai cũng kinh ngạc nhìn sang nhìn lại, vẻ mặt lóe lên suy ngẫm, nhanh chóng lại mỉm cười, chắp tay nói:
– Công chúa điện hạ cao cả, Dương mỗ bội phục!
Trong nháy mắt này, hắn liền hiểu vì sao Lam Huân chậm chạp không lấy ra gốc Bích Huyết Chi đó.
Không phải là Lam Huân tiếc rẻ gì.
Nàng là con gái của Minh Nguyệt Đại Đế, một gốc linh dược dù có quý giá, nàng làm sao mà tiếc rẻ? Nàng không lấy ra, có lẽ là muốn nhường cơ hội cho người ngoài, cho nên mới ba lần bốn lượt xác nhận với người ngoài.
Nhưng mà cuối cùng thật không còn cách nào, nàng đành phải đứng ra.
Có lẽ lúc nàng đưa ra đề nghị này, cũng không ngờ vật mà Dương Khai cần, nàng vừa lúc đó.
Mọi người ở đây đều không phải kẻ ngu, nghe lời của Dương Khai, chỉ cần suy xét một chút, liền hiểu rõ ngọn nguồn, nhất thời đều không khỏi nghiêm nghị kính nể nhìn Lam Huân.
Lam Huân đỏ mặt, làm nàng càng thêm kinh diễm chói mắt.
– Thế này đi, ta có thể lấy ra Bích Huyết Chi, nhưng mà Thái Diệu đan đã nói… ta không cần. Lam Huân mím môi đỏ lên tiếng.
– Vậy sao được chứ? Tiêu Thần lập tức nhảy ra phản đối.
– Ngươi câm miệng! Lam Huân cau mày quát mắng:
– Đồ vật của ta, ta có quyền xử lý!
Tiêu Thần há miệng, thật không dám nói tiếp, nghẹn đến xanh mặt, tràn đầy buồn bực.
– Công chúa điện hạ nói vậy sai rồi! Hạ Sanh mỉm cười nói:
– Nếu là đã thỏa thuận trước, đáng lẽ phải cho công chúa điện hạ, vậy đương nhiên phải cho ngài. Nếu như ngài cứ không lấy, vậy còn không phải khiến mọi người nhận được linh dược đều thiếu nợ ân tình của ngài sao – dù sao không ai biết, viên linh dược mà mình lấy có phải vốn thuộc về ngài hay không, mua bán này quá lỗ, Hạ mỗ không làm!