Người giúp việc thấy cảnh tượng này, mặt đối mặt, cũng không dám nói thêm gì.
Phó Lâm nhìn dáng vẻ lặng ngắt như tờ của họ, vô cùng hài lòng.
Hy vọng họ có thể mở mang đầu óc, nhận ra rõ thân phận của mình, làm việc ở biệt thự cho tốt.
Sau đó, anh ấy liền lên lầu đi tới phòng sách.
Cố Thành Trung vừa bận việc xong, muốn xuống dưới với Hứa Trúc Linh, liền bị Phó Lâm chặn ngay lại trước mặt.
“Đừng đi, chúng ta nói chuyện đã.”
“Nói cái gì?”
“Anh đây là đang vứt bỏ trách nhiệm đấy à?” Phó Lâm giọng điệu có chút không vui.
“Bây giờ anh có rất nhiều chuyện quan trọng phải làm, cho nên tập đoàn tạm thời giao cho chú quản lí, sau này tôi sẽ quay lại tiếp quản, cực khổ cho chú rồi.”
Cố Thành. Trung võ võ vào vai của anh, dáng vẻ giao phó nhiệm vụ quan trọng.
“Đợi đất Anh thì có việc quan trọng gì chứ?”
“Anh muốn muốn theo đuổi một người, đem những gì anh từng nợ, bù đắp lại toàn bộ cho cô ấy. Khi mà cô ấy trẻ trung nhất, nên tận hưởng tình yêu trong sáng, tận hworng cảm giác được người khác theo đuổi, mà những điều này anh đều chưa đáp ứng được cho cô ấy, đây đều là anh nợ cô ấy.”
“ Đợi đã?”
Phó Lâm nghe được những lời này, mơ mơ hồ hồ.
Những lời này nghe giống như nói về Hứa Trúc Linh, nhưng người thì cũng đã chết rồi, anh ấy nói những lời này là có ý gì?
Lễ nào nhớ mong thành bệnh, bị điên rồi sao?
“Anh, hay là tìm bác sĩ tâm lý để khám cho anh nhé.”
Phó Lâm nhíu chặt mày lại: “Hứa Trúc Linh đã mất rồi, anh tỉnh táo lên đi được không.”