– Cho nên được xưng là nửa bước chúa tể cửu trọng cảnh, hắn khẳng định đạt tới cảnh giới, bằng không sẽ không có thực lực như thế.
Phục Giang vương tử biết rõ cấp bậc ngoài tông chủ, hắn dùng lời lẽ hoảng sợ lên tiếng.
– Nửa bước chúa tể cửu trọng cảnh… Chẳng lẽ Kiền Huyết Đại Đế đã đạt tới cấp bậc này?
Tô Lâm hỏi.
– Không sai, hắn đã đạt tới cảnh giới cao nhất của nửa bước chúa tể, lĩnh ngộ hai ngàn chín trăm chín mươi chín đại đạo!
Phục Giang vương tử gật đầu.
– Nửa bước chúa tể… Chúng ta không phải đối thủ của loại người này.
Tô Lâm hiểu rõ đối thủ trước mắt đáng sợ giống như Kiền Huyết Đại Đế, rốt cục hắn cũng sinh ra hoảng sợ.
– Cho dù chúng ta có sử dụng tất cả thủ đoạn cũng không phải đối thủ.
Trên mặt Phục Giang vương tử mang theo đắng chát.
– Vậy làm sao bây giờ?
– Chỉ có một biện pháp, làm người hầu của hắn!
– Đối phương không có khả năng đáp ứng điều kiện nào khác.
Phục Giang vương tử nói.
– Làm người hầu? Làm sao có thể như thế, nếu như vậy còn không bằng chết đi.
Tô Lâm lắc đầu.
Hắn là thượng cổ đại năng chuyển thế lại biến thành người hầu của kẻ khác, đánh chết cũng không làm.
– Kế tạm thích ứng àm thôi, cha ta thân cường giả Đại Tam trọng đỉnh phong, căn bản không phải hắn có thể chống lại, chỉ cần đánh chết hắn, chúng ta sẽ lập tức khôi phục thân tự do.
Trong mắt Phục Giang vương tử mang theo lãnh ý.
– Vậy thì tốt…
Đám người Tô Lâm biết rõ không có quá nhiều thời gian do dự, tất cả đều gật gật đầu.
Trước mặt cường giả nửa bước chúa tể, bọn họ chắc chắn không có năng lực đào tẩu, phương pháp duy nhất là ổn định đối phương không giết bọn họ.
– Xuất hiện đi…
Vào lúc bọn họ đang muốn đầu hàng lại nghe tiếng nói hời hợt vang lên, chợt nghe thiếu niên bên ngoài Phá Thần Chu lên tiếng, thân thuyền chấn động mạnh một cái sau đó đồng loạt rơi ra ngoài.
– Đừng giết chúng ta, chúng ta nguyện ý làm người hầu…
Sau khi rơi ra bên ngoài, Tô Lâm vội vàng cao giọng hô.
Hiện tại không quản được nhiều như thế, nếu như không hô nhanh nhất định sẽ bị đánh chết giống Trương Lân, Trịnh Khải.
– Nguyện ý làm người hầu…
Vẻ mặt Nhiếp Vân cổ quái nhìn sang.
– Vâng, ta cũng nguyện ý!
Phục Giang vương tử cũng lên tiếng.
– Ta cũng thế…
Mấy người khác không dám nói nhảm, đồng loạt nói ra.
– Làm người hầu của ta cũng không tệ!
Nhiếp Vân cười cười:
– Ta không thiếu người hầu nên không cần!
Hắn hừ một tiếng, ngón tay Nhiếp Vân điểm về phía trước.
Hàn mang hội tụ lên đầu ngón tay, chỉ trong nháy mắt hình thành một đạo thiểm điện và đánh tới trước mặt mọi người.
– Không nên!
– Đừng có giết chúng ta…
Không nghĩ tới hắn lại không muốn người hầu và trực tiếp ra tay, mọi người bị dọa sợ hãi.
– Chủ Tể Pháp Y!
Nương theo Phục Giang vương tử hô to, một kiện áo cà sa xuất hiện trên người hắn và ngăn cản một chỉ của Nhiếp Vân đánh tới.
Mặc Nghiêu ném trang giấy ngăn cản, Tô Lâm dựa vào một kiện pháp bảo không bị thương, hai người khác không may mắn như bọn họ, Hồ Tuyền, Thích Huân không kịp phát ra tiếng kêu thảm đã bị hào quang đánh thành hai đoạn và ngã xuống đất.
Còn chưa rơi xuống đất đã bị dây leo quấn quanh, sau đó bị thôn phệ trong nháy mắt.
– Không tệ, xem các ngươi có thể ngăn cản ta mấy lần.