– Thái Diệu Bảo Liên trân quý và sử dụng, ta đã biết, nhưng có quan hệ gì với vừa rồi… công chúa điện hạ cản trở ta lấy linh dược này? Vô Thường bỗng nhiên lạnh lùng lên tiếng. Xem ra, chuyện Lam Huân vừa rồi ngăn cản hắn, hắn còn là rất để bụng, thế nào cũng muốn Lam Huân cho một lời giải thích mới xong.
Lam Huân mỉm cười, nói:
– Tiểu Bạch huynh đã nói không ít, vậy kế tiếp do tiểu muội nói một chút đi!
Bên kia, Tiêu Bạch Y khóe miệng co giật, sâu trong nội tâm cực kỳ bi ai, chỉ cảm giác cái danh hiệu Tiểu Bạch này của mình sợ là cả đời đều không thể xóa bỏ… Ngay cả Lam Huân người như vậy mà đều không chỉ một lần xưng hô với mình như thế… lập tức hắn lộ ra dáng vẻ thương tâm không nói nên lời, bi thương như sắp rơi lệ…
Bên kia, Lam Huân đã tiếp tục mở miệng nói:
– Thái Diệu Bảo Liên mặc dù vô cùng trân quý, nhưng dù sao chỉ là một gốc cây linh dược mà thôi, bản thân nó vô cùng yếu đuối, mà ở thời điểm nó chưa trưởng thành, tự nhiên dược tính không đầy đủ… nếu vừa rồi không cản để Thường huynh tùy tiện hái lấy, như vậy khẳng định dược tính của nó sẽ hư hại rất lớn, đến lúc đó cũng chưa kịp có công hiệu nghịch thiên gì… Ta nghĩ, Vô Thường huynh cũng không muốn nhìn thấy loại tình huống đó xảy ra chứ?
Một câu cuối cùng, nàng mỉm cười nhìn Vô Thường hỏi.
Vô Thường nghe vậy, hừ lạnh một tiếng, nói:
– Nếu Công chúa điện hạ nói như vậy, thì ta không hẳn không thể chờ thêm một lát… Chỉ là, không biết Thái Diệu Bảo Liên này rốt cuộc còn bao lâu nữa mới hoàn toàn trưởng thành?
Lam Huân trầm mặc một hồi, quan sát Thái Diệu Bảo Liên một lát, nói:
– Không sai biệt lắm hẳn là một ngày nữa!
– Vừa lúc chạy ra trước khi đóng cửa sao… Vô Thường tự nói một tiếng, ngay sau đó quát:
– Tốt! Ta sẽ chờ đến lúc đó, trước đó, nếu người nào dám đánh chủ ý tới Thái Diệu Bảo Liên này, cũng đừng trách ta ra tay không nương tình!
Khi nói chuyện, hắn quay đầu nhìn chung quanh, trong con ngươi một đỏ một trắng tản ra tia sáng quỷ dị, khiến mọi người không rét mà run.
Nghe nói như vậy, Dương Khai không khỏi thở phào nhẹ nhõm…
Tuy rằng Vô Thường tỏ xu thế bảo vệ độc chiếm Thái Diệu Bảo Liên, nhưng kể từ đó, trước khi linh dược trưởng thành nhất định là sẽ không phát sinh gợn sóng gì, đợi tới lúc linh dược trưởng thành, thì phải dựa vào thủ đoạn của mỗi người tranh đoạt một phen.
– Tiểu muội cũng muốn chư vị vui lòng chờ một ít thời gian, đợi sau khi Thái Diệu Bảo Liên này trưởng thành làm tiếp tính toán! Lam Huân nghiêm mặt nói:
– Bất quá có một câu cần nói… sau khi Thái Diệu Bảo Liên trưởng thành, trong vòng ba canh giờ nếu không uống hoặc là luyện chế thành đan, dược hiệu của nó sẽ trôi đi sạch sẽ!
– Còn có chuyện như vậy ư? Vô Thường nhướn mày hỏi lại.
– Thái Diệu Bảo Liên dù sao cũng là vật nghịch thiên, có công hiệu nghịch thiên, tự nhiên pháp tắc thiên địa sẽ sinh ra một chút trói buộc áp chế đối với nó!
Lam Huân mỉm cười.
– Vậy thì đơn giản, đợi nó trưởng thành, trực tiếp ăn sạch là được rồi! Hạ Sanh toét miệng cười nói.
Tiêu Bạch Y nghiêng đầu qua chỗ khác, lườm hắn một cái, nói giọng lạnh như băng:
– Hôm nay huynh ăn nói làm sao vậy?
Hạ Sanh lặng lẽ, gãi gãi hai má.
Bỗng nhiên Lam Huân lại thở dài một tiếng, nói:
– Nếu như có thể luyện chế thành Thái Diệu đan thì không còn gì tốt hơn. Linh dược này chỉ có một cây, đến lúc đó tranh đoạt nhau, đao kiếm không có mắt, quyền cước vô tình…
Nàng dù sao cũng là con gái của Minh Nguyệt Đại Đế, rất nhiều lúc suy tính chuyện cũng không phải xuất phát từ bản thân, mà xem từ ích lợi của cả Nam Vực. Giống như lúc nàng ở trong Tuế Nguyệt Thần Điện chỉ lấy đi ngụy Đế Bảo kia. Giờ này, tuy rằng nàng mừng rỡ trong Tứ Quý Chi Địa xuất hiện một cây Thái Diệu Bảo Liên, nhưng đối với kế tiếp có thể sẽ xuất hiện đại chiến tranh đoạt, nàng cũng biểu hiện ra vẻ âu lo.
Mọi người tại đây, đều là Đạo Nguyên Cảnh tinh nhuệ trong Nam Vực, nếu bởi vì tranh đoạt một cây linh dược mà bị chết bị thương thảm trọng, thì khẳng định là Nam Vực tổn thất lớn…
– Công chúa nói đùa! Linh dược thiên địa bực này muốn luyện chế thành đan, chỉ sợ phải là luyện đan sư cấp Đế ra tay mới được! Theo công chúa nói, linh dược này trưởng thành sau ba canh giờ phải uống hoặc là luyện đan, một chút thời gian như thế thì tìm đâu ra luyện đan sư cấp Đế? Vô Thường hừ lạnh một tiếng nói.
Lam Huân lắc đầu nói:
– Cũng không phải là cần luyện đan sư cấp Đế, cấp Đạo Nguyên đều được… Chỉ có điều chúng ta đều là với võ là chính, đâu có thời gian đi điều nghiên thuật luyện đan? Luyện đan sư cấp Đạo Nguyên cũng không phải dễ tìm như vậy…
Nàng không ngừng lắc đầu cười khổ, thầm cảm thấy nhức đầu: nguy cơ trước mắt này là không có biện pháp hóa giải! Hơn nữa còn lỡ mất một cơ hội lớn lao: linh dược chỉ có một gốc cây, nếu như ăn vào, chỉ có thể có một người chiếm được lợi ích, nhưng nếu như luyện chế thành đan, thì lại khác.
Đúng lúc này, bỗng nhiên vang lên một thanh âm:
– Nếu công chúa điện hạ tin được ta, không ngại để ta thử một lần như thế nào!
Lời vừa nói ra, mọi người đều run sợ, quay đầu nhìn lại nơi phát ra thanh âm.
Lam Huân cũng vội vàng nhìn lại, đợi thấy rõ người nói chuyện rốt cuộc là người nào, nàng không khỏi lộ vẻ mặt cổ quái, lầm bầm nói:
– Dương huynh…
– Là ngươi? Tiêu Thần cũng dùng thái độ vô cùng đặc sắc đánh giá Dương Khai, một lát sau không nhịn được phì cười một tiếng:
– Ngươi có biết mình đang nói gì hay không? Lời nói của công chúa điện hạ vừa rồi… ngươi có nghe rõ hay không?
– Tự nhiên là nghe rõ! Dương Khai mỉm cười, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người nhưng vẫn như cũ gương mặt ung dung, bình tĩnh như thường.
Trang Bất Phàm khoanh chân ngồi ở đó nghỉ ngơi, thời khắc này cũng nhìn Dương Khai, trên mặt lộ ra như có điều suy nghĩ.
Hạ Sanh chợt đưa tay kéo kéo góc áo Dương Khai, thấp giọng nói:
– Dương huynh! Ta thấy đây không phải là ý kiến hay… Nếu huynh thật muốn độc chiếm Thái Diệu Bảo Liên kia, tốt hơn là nghĩ biện pháp khác! Giả mạo luyện đan sư cấp Đạo Nguyên cái gì, rất nhanh sẽ bị người khám phá đấy…
Hiển nhiên là hắn nghĩ rằng Dương Khai nói như vậy là ôm trong lòng ý đồ đó, cho nên mới nhỏ giọng khuyên bảo, tránh cho đến lúc đó nếu làm không được đánh mất thể diện, mà còn trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích… Nếu thật như thế, đến lúc đó chỉ sợ không người nào có thể cứu hắn…
