“Bước trên con đường này nhưng lại không thể nhìn thấu sinh tử, đúng là nực cười”, một người trung niên lưng đeo kiếm vàng lắc đầu nói.
“Đường đường là thần tướng số một của Thánh điện mà cũng chạy đến đây cảm khái sao?”, người say rượu mỉm cười nhìn người trung niên đeo kiếm.
“Hoàng Huyền tiền bối đang chê cười vãn bối sao?”, người trung niên đeo kiếm không khỏi nở nụ cười.
“Mẹ kiếp, hai người này là ai?”, những kẻ xem xung quanh lùi lại một bước, quan sát hai người từ trên xuống dưới.
“Thần tướng số một của Thánh điện? Người đeo kiếm là Mặc Uyên trong truyền thuyết?”
“Đến thần tướng số một của Thánh điện cũng phải gọi là Hoàng Huyền tiền bối, người say kia là huynh trưởng của Sở Hoàng, Đại Sở Hoàng Huyền?”
Biểu cảm của người xem thay đổi liên tục, cảm giác như đang nằm mơ, ai mà ngờ được bên cạnh mình còn có hai vị đại thân như thế.
Ầm!
Sự chấn động kinh hãi của mọi người bị phá vỡ bởi tiếng động này.
Hư thiên rung lên một hồi, Diệp Thành bước ra khỏi Huyết Linh thế gia, bước đi trên ác sát huyết hải, cầm ma kiếm vô song, mỗi bước đi đều khiến bầu trời rung chuyển, hắn đuổi theo Huyết Linh Lão Tổ.
“Hắn định giết sạch gia tộc Huyết Linh thế gia à?”, có người giật mình.
“Đã giết đến giờ rồi, nếu là ngươi, ngươi có để lại một mầm hoạ không?”