Bên trong thành Đông Phương, binh sĩ tuần tra trên đường với tần suất càng thêm cao hơn so với trước kia. Mỗi một binh sĩ đều có vẻ vô cùng trịnh trọng.
Bên trong phủ thành chủ, bữa tiệc trăm bàn được tổ chức để tiếp đãi lãnh đạo của nhà họ Sở.
Mãi cho đến tận đêm khuya thanh vắng, bữa tiệc ở phủ thành chủ mới tàn.
Bình minh ngày hôm sau, người đi lại trên ngã tư đường hiển nhiên càng thêm dày đặc so với hôm trước.
Ở đầu đường đi vào thành Đông Phương, một cửa hàng tên Định Bồng Các đột nhiên khai trương.
Thôi Lập vốn đi đâu cũng đeo đao trên lưng hôm nay lại thay trang phục nho sĩ. Vết sẹo do đao gây ra trên mặt anh ta kết hợp với cách ăn mặc này thì có vẻ không được tự nhiên cho lắm.
“Ha ha ha! Các huynh đệ, mời vào trong mời vào trong! Đại sư của chúng tôi ở ngay bên trọng!”
“Vị huynh đệ này, tôi có thể hãm hại mọi người sao? Có phải bảo bối không thì để đại sư của chúng tôi liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra”
“Trời ạ. Đã nói rồi, xem cho huynh đệ là miễn phí, mau vào đi!”
Định Bồng Các lúc khai trương có rất nhiều người vây quanh ở cửa.
Thôi Lập chưa khoe khoang với Trương Thác. Anh ta không có nhiều cái gì nhưng nhất định có nhiều anh em, hơn nữa anh em của Thôi Lập gần như là thổ dân của thế giới Thần Ẩn.
Trong mắt thổ dân, cả thế giới Thần Ẩn là một thể, không hề phân ra thành bảy thành. Bọn họ không ở lại một thành nào cả, vào nam ra bắc đều đã đi qua. Chuyện này cũng nói lên rằng tin tức của anh là nhanh nhất, tin tức biết được là từng trong miệng bọn họ, không chỉ cụ thể về một hướng nào cả.
Trương Thác ngồi trên ghế bành trong Định Bồng Các.
Anh mặc quần áo màu đen, chân đi giày vải màu đen, câm một chuỗi vòng trong tay, cách ăn mặc giống như một đại sư xem tướng đích thực.
Từ nhỏ vào nam ra bắc khiến cho Trương Thác có thể thích ứng được mọi sự chuyển đổi thân phận. Bất kể là thầy xem tướng hay tổng giám đốc lạnh lùng cao ngạo, Trương Thác đều có thể diễn một cách hoàn mỹ.