Trong giọng nói của hắn không khỏi có chút khiếp sợ.
Bởi vì hắn hoàn toàn không nghĩ tới, Dương Khai có thể có thực lực sánh ngang với Trang Bất Phàm. Trước đây, tuy rằng hắn cảm thấy Dương Khai không tầm thường, nhưng vẫn cảm thấy người này cùng nhân vật như mình vẫn có chênh lệch rất lớn, có thể sánh vai với mình, chỉ có số ít mấy người kia mà thôi, trong số đó có Trang Bất Phàm.
Nhưng bây giờ, Dương Khai có thể cùng Trang Bất Phàm đánh lưỡng bại câu thương, đã nói rõ vấn đề rất lớn.
Tuy rằng hắn cũng không biết trận chiến vừa rồi ấy rốt cuộc người nào chiếm thượng phong, nhưng quan sát hết thảy trước mắt, cũng đủ để hắn suy đoán ra thực lực của Dương Khai… trước rõ ràng là mình coi thường hắn!
Khi nói chuyện, ánh mắt của hắn lại chuyển đến Thái Diệu Bảo Liên bên kia, trong mắt sáng ngời, kêu lên:
– Oái… Đây thật là đồ tốt nha! Tiểu Bạch, nhận được đây là thứ gì không?
Câu sau, hắn lại nói với Tiêu Bạch Y theo sát tới.
Hai người này cũng không biết hội hợp một chỗ khi nào, mà cùng đi đến đây còn có Mộ Dung Hiểu Hiểu.
– Không nhận ra, chưa từng thấy! Tiêu Bạch Y đứng ở bên cạnh Hạ Sanh, trả lời ít mà ý nhiều.
– Ta cũng không nhận ra! Không đợi Hạ Sanh hỏi mình, Mộ Dung Hiểu Hiểu liền chủ động đáp.
Hạ Sanh bất đắc dĩ nhún vai một cái, ánh mắt lại chuyển tới trên người Dương Khai và Trang Bất Phàm, bỗng nhiên bật cười hề hề, nói:
– Nếu đều không nhận ra, vậy cứ một ngụm nuốt vào là được. À… Không biết vật này là hai vị người nào phát hiện trước vậy?
Dương Khai không có trả lời, thời khắc này Trang Bất Phàm khôi phục một chút khí lực, mở miệng nói:
– Lúc Trang mỗ tới đây, Dương huynh đã ở nơi này, còn đuổi đi không ít người!
– Dương huynh phát hiện trước à? Hạ Sanh nhướn mày, nhỏ giọng lầm bầm:
– Cái này cũng khó làm rồi! Nếu là Trang huynh phát hiện trước, cùng lắm thì đoạt là được… nhưng nếu là Dương huynh phát hiện trước… Ôi… Tuy rằng Dương huynh không phải đệ tử Thanh Dương Thần Điện ta, nhưng dầu gì cũng cùng đi chung với ta vào đây… nếu ra tay đoạt lấy… chẳng lẽ làm chuyện bất nhân bất nghĩa…
Dương Khai trên mặt đen lại, nói:
– Hạ huynh, lời của huynh nói ta nghe được toàn bộ đấy!
Hạ Sanh sửng sốt, cười hắc hắc nói:
– Không quan hệ không quan hệ! Dù sao cũng không nghe được cái gì không đáng nghe. Dương huynh này, thương lượng với huynh một chút, thiên tài địa bảo này, cái gì… gặp mặt chia một nửa, không quá phận chứ?
– Rất quá phận! Dương Khai nghiêm trang đáp.
– Vậy ta thật phải ra tay đoạt lấy a! Hạ Sanh nghiêm nghị nói.
Dương Khai nhìn hắn một cái, mặt không chút đổi sắc nói:
– Hạ huynh cứ tự nhiên!
– Ngươi người này! Hạ Sanh nhìn hắn gương mặt bất đắc dĩ, cười khổ nói:
– Đoan chắc ta sẽ không làm như vậy đúng không?
Dương Khai cười hà hà, đang lúc muốn nói gì đó, bỗng nhiên nhướn mày, giương mắt nhìn ra bốn phía, nói:
– Thế nào bỗng nhiên tới nhiều người như vậy?
Trong cảm nhận của hắn, bốn phương tám hướng lại có rất nhiều võ giả liên tục không ngừng chạy như bay tới bên này, hiển nhiên đều bị dị tượng thiên địa bên này hấp dẫn.
Hắn nói vẻ mặt cổ quái:
– Cách ngày cửa ra vào đóng lại không phải còn có hai ngày sao… chưa tới thời gian mà, vì sao toàn bộ đã trở lại rồi!
– Vậy là huynh có chỗ không biết! Hạ Sanh gật gù đắc ý, giải thích một phen:
– Đây là một quy củ bất thành văn: sau mỗi lần Tứ Quý Chi Địa mở ra, các đệ tử tông môn gia tộc, sẽ trước hai ngày quay trở lại lối ra vào, sau đó mọi người bù đắp nhau, lấy ra bảo vật trên tay mình không cần trao đổi lấy vật mình cần, coi như ngày này cũng không chênh lệch thời gian bao nhiêu, nên mọi người quay trở về trước!
– Có chuyện này ư? Dương Khai kinh ngạc hỏi.
– Bằng không huynh nghĩ tại sao chúng ta sớm như vậy đã về tới nơi này? Tiêu Bạch Y lạnh nhạt liếc nhìn Dương Khai một cái, nói:
– Cái này huynh phiền toái lớn rồi!
Dương Khai một mặt tối đen, gật gật đầu nói:
– Quả thật!
Hắn vốn tưởng rằng thời gian cách cửa ra vào đóng lại còn có hai ngày, cho nên mặc dù nơi này có hiển lộ dị tượng thiên địa, cũng không hấp dẫn bao nhiêu người tới, chờ đến ngày mai Thái Diệu Bảo Liên trưởng thành, dị tượng dĩ nhiên là sẽ biến mất không thấy… nào đâu nghĩ tới kế hoạch lại biến hóa…
Hiện tại nhiều người chạy đến như vậy, một khi có biến cố xung đột gì, thì thế cục không thể vãn hồi. Cho dù Dương Khai rất có tự tin với thực lực của mình, nhưng dù sao hai quyền khó địch bốn tay…
Trong lúc mấy người nói chuyện, kèm theo hàng loạt tiếng xé gió, ở bốn phía lộ ra bóng dáng một võ giả tiếp một võ giả, mỗi người đều ngạc nhiên nhìn về hướng Thái Diệu Bảo Liên, trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên và tham lam.
Bất quá thời khắc này có Trang Bất Phàm và Hạ Sanh hai người trấn giữ, ngược lại cũng không ai dám tùy tiện ra tay tranh đoạt, chỉ là trong lòng mỗi người không biết đang nghĩ mưu ma chước quỷ gì, ánh mắt trao đổi lộ ra ý phức tạp.
Tiêu Bạch Y thấy vậy, cười lạnh không ngừng.
Đột nhiên, Hạ Sanh đưa tay che trên trán, làm ra tư thế nhìn xa, sắc mặt lập tức ngưng trọng, trầm giọng nói:
– Dương huynh, tốt nhất chuẩn bị tâm lý thật tốt, bên kia tới một tên ngoan…
Hắn đang nói chưa dứt lời, phía chân trời xa xa liền truyền đến một tiếng rống giận, Dương Khai nghe rất quen tai.
– Đừng để ta bắt được ngươi, nếu không nhất định sẽ bắt ngươi nếm khốc hình nhân gian!
Trong thanh âm kia chứa đầy ý tức giận và sát khí, thanh âm truyền đến khiến không ít người nghe mà rợn cả tóc gáy, cả người rét run.
– Vô Thường! Có người kêu nhỏ một tiếng, một tiếng này vừa nói ra, nghe được chủ nhân của thanh âm rốt cuộc là người nào, có không ít võ giả trên mặt đầy vẻ sợ hãi, thần sắc lo sợ bất an.
Bởi vậy có thể thấy được, thiên kiêu chi tử của Nam Vực này, đã để lại cho vô số người trong lòng sợ hãi khó có thể phai mờ.
Chỉ là mọi người không hiểu câu nói của Vô Thường kia, cũng không biết rốt cuộc hắn đang đuổi theo người nào, mà lại lửa giận ngút trời như thế? Hơn nữa nghe ý trong lời nói của hắn, dường như là đuổi theo rất lâu mà không đuổi kịp đối phương…