Bỏ lỡ ba năm, lại là ba năm, với cô mà nói, đây là một lần luân hồi, là kiếp luân hồi trời cao trêu người.
Đột nhiên tầm nhìn của cô mờ đi, những giọt nước mắt ngưng lại thành sương giá dưới ánh trăng, chảy dọc xuống gò má thê lương, trời cao vẫn còn nhân từ, họ đã sắp không còn phải đau khổ dằn vặt nữa.
Ầm!
Khi cô đang thẫn thờ thì Huyết Linh thế gia lại vọng ra tiếng nổ rung trời lần nữa.
Diệp Thành lại tung ra một đòn thật mạnh, một chưởng nghiền nát toà linh sơn cuối cùng của Huyết Linh thế gia thành tro bụi.
Đây là một cảnh rất đáng mỉa mai.
Huyết Linh thế gia, bá chủ một phương của Bắc Sở, truyền thừa bất thế, tám trăm linh sơn bây giờ đều đã bị san bằng, núi vẫn còn nhưng là núi được chất thành từ thây xác, nhuốm màu máu tươi.
Giết!
Cao thủ Huyết Linh thế gia điên cuồng, tất cả đều đốt cháy thọ nguyên để đổi lấy sức chiến đấu cường đại, lũ lượt lao tới.
“Nhìn hắn một mình chiến đấu thật là bực bội!”, lão già Gia Cát Vũ dứt khoát ngồi bệt xuống đất.
“Sẽ… Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”, Ngưu Thập Tam ngập ngừng hỏi: “Ta nghe nói huyết đồ sát trận của chúng hung hãn lắm”.
“Tin ta thì cứ ở lại đây”, Thái Hư Cổ Long nhẹ giọng nói: “Yên tâm, với trạng thái bây giờ của hắn, trừ khi tự bản thân hắn có vấn đề, nếu không không ai có thể thật sự uy hiếp đến tính mạng hắn, dù bát Vương có đích thân lâm trận”.
“Ngươi tin chắc vậy sao”, đến Đao Hoàng cũng không khỏi quay đầu nhìn Thái Hư Cổ Long thâm sâu khó lường này.
“Hoang Cổ Thánh Thể đã quật khởi, không phải Hoàng đế thì không trấn áp được”, Thái Hư Cổ Long cười khẽ: “Trạng thái này của hắn tuy khong phải bất khả chiến bại nhưng đã vượt qua được cấm kỵ”.
“Trạng thái của hắn mà ngươi nói chỉ điều gì?”, Thiên Tông Lão Tổ vô thức hỏi.