Hứa Trúc Linh thấy thế, vô cùng phân nộ, nhưng làm sao cũng không thể ra †ay.
Tay hoàn toàn không nghe sai bảo, không ra tay được.
Cuối cùng cô nhụt chí bỏ xuống, khổ sở nói: “Nếu tôi là Trúc Linh, thì thôi bỏ đi.”
“Thôi bỏ đi?”
Cố Thành Trung mở to mắt, ánh mắt yên tĩnh.
“Không thì còn làm gì được bây giờ?
Thôi cứ bỏ qua đi, với anh với… với cô ấy đều tốt. Người đã mất, truy cứu nhiều như vậy cũng không có tác dục, anh cứ sống tốt đi. Không có chuyện gì thì tôi ra ngoài trước, tôi đi nấu cơm †rưa cho anh.”
Cô ủ rũ, xoay người đi ra, không thể nào vui vẻ lên.
Cố Thành Trung nghe câu trả lời như vậy, trong lòng vô cùng khó chịu.
Nếu Hứa Trúc Linh đánh anh, có lẽ trong lòng anh vấn dễ chịu hơn một chút. Cô càng phân nộ càng ấm ức, thì càng thể hiện là cô để ý tới anh.
Nhưng cuối cùng cô chỉ im lặng, không tức giận, mà lại nói một câu “thôi bỏ đi”.
Cố Thành Trung hiểu, tổn thương của mình gây ra cho cô đã cắm rễ rất sâu, muốn nhổ bỏ hoàn toàn, cũng không phải là chuyện đơn giản.
Chuyện duy nhất anh có thể làm bây giờ là từ từ tiến đến, giúp cô tháo bỏ tất cả khúc mắc, thử tiếp nhận anh.
Người một nhà, rồi sẽ đến lúc đoàn tụ.
Hứa Trúc Linh trở lại nhà bếp, cúi đầu, bắt đầu thái rau.
Tâm trạng cô không ổn định, dao thái rau vô cùng sắc bén, không cẩn thận đã cắt thành một vết thương.
Cô đau đớn kêu ra tiếng, lập tức đưa đầu ngón tay mút chặt trong miệng.
Nhưng, vẫn cứ đau.
Cố Thành Trung xuống lầu nghe thấy âm thanh, lập tức bước nhanh đến, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đau đớn nhăn lại, cực kỳ đau lòng.
Anh kéo cô ra khỏi phòng bếp, băng bó miệng vết thương cho cô.