Huyết tiếp hạn giới!
Thái Hư Cổ Long thầm nhủ, ánh mắt rõ vẻ ngỡ ngàng.
Roẹt! Roẹt!
Khi hắn còn đang thẫn thờ thì những âm thanh liên tục vang lên, ba bóng hình khoác hắc bào lần lượt xuất hiện, đó chính là Đao Hoàng, Thiên Tông Lão Tổ và Chung Giang.
Từ xa, bọn họ có thể trông thấy Huyết Linh thế gia như địa ngục chốn trần gian còn Diệp Thành lúc này đang điên cuồng tàn sát, hắn giống như ma thần cái thế, lạnh lùng, bạo tàn và khát máu.
Đây…!
Cho dù là bọn họ thì cũng không khỏi cảm thấy rùng mình, với sức của một người mà có thể khiến Huyết Linh thế gia máu chảy thành sông thế này, đây là khả năng chiến đấu mạnh tới mức nào chứ?
“Hình thái của hắn sao lại dị thường thế này?”, Chung Giang nheo mắt, “hình thái như ma đạo nhưng lại không phải ma đạo, còn máu màu đen kia là huyết mạch gì mà lại bá đạo như vậy?”
“Ba năm nay, hắn rốt cục đã trải qua những gì?”, Thiên Tông Lão Tổ chăm chú nhìn Diệp Thành mà cõi lòng dậy sóng.
“Thứ mà hắn cầm trong tay có lẽ là huyết linh thần đao của Huyết Linh thế gia”, Đao Hoàng thầm nhủ, “đến cả pháp khí ở cảnh giới thiên mà cũng không làm gì được hắn? Còn sát trận huyết đồ kia, đường đường là Huyết Linh thế gia mà lại bị một mình hắn tàn sát tới tan hoang như vậy?”
Roẹt!
Đao Hoàng vừa dứt lời, âm thanh này lại vang lên, cũng là một người mặc hắc bào và nếu nhìn kĩ thì đó chính là Sở Huyên.
Diệp Thành!
Vừa xuất hiện, Sở Huyên đã vội tiến lên trước, nhìn Diệp Thành từ xa, cơ thể mảnh mai của cô bất giác run lên, đôi mắt nhoà nước.
Năm đó hắn chết trong lòng cô, hắn cười thật thoải mái.