“Ai ức hϊế͙p͙ ngươi? Ai lừa gạt ngươi? Ta giúp ngươi đánh hắn!” Quân Huyền Kiêu hết nhìn đông tới nhìn tây.
“Hừ.”
Thẩm Ngọc không thèm quan tâm hắn giả ngây giả ngô, mở rương y phục ra, có mấy bộ đồ mới đặt may, rốt cuộc y có thể thay lễ phục nặng nề ra rồi.
“Haizz… Ngươi càng ngày càng giảo hoạt, sau này không dễ lừa gạt, leo lên đầu ta luôn thì phải làm sao?” Quân Huyền Kiêu oán trách nói, “Ta ở trước mặt tên tiểu tử Tống Thanh kia cũng không còn uy nghiêm nữa.”
Thẩm Ngọc ướm thử y phục mới, vừa vặn với người, lại cầm một bộ áo choàng đen ướm lên người Quân Huyền Kiêu, cũng rất thích hợp.
“Liên quan gì đến ta? Sao lại không uy nghiêm, ngươi ở trước mặt bọn họ rất oai phong đấy.” Thẩm Ngọc thuận miệng đáp.
Khóe miệng Quân Huyền Kiêu cười tà, tự hào nói: “Đó là vì ta đã thu nhập lòng người qua năm này tháng nọ.”
Thẩm Ngọc cười trộm, Quân Huyền Kiêu là kiểu người sống thu mình, bình thường ở trước mặt người ngoài lạnh lùng kiêu ngạo giống như tảng băng, ở trước mặt y lại khoe khoang khoác lác, có chút ấu trĩ buồn cười.
Đúng là trúng tà rồi.
Ngược lại Thẩm Ngọc không hồ đồ vô tri nữa, chín chắn lạ thường, có thể san sẻ thay Quân Huyền Kiêu.
“Cởi y phục.” Thẩm Ngọc ra lệnh.
Ánh mắt Quân Huyền Kiêu sáng lên, không nghĩ tới hạnh phúc đến quá đột ngột.
“Ngọc Nhi, bây giờ đang giữa ban ngày ban mặt, ngươi không sợ xấu hổ à? Đây là chuyện tốt, sau này phải phát huy…”
Quân Huyền Kiêu vừa nói đã không thể đợi được tự mình cởi y phục ra, kéo lấy eo Thẩm Ngọc, ôm y dán sát vào thân thể mình.
Thẩm Ngọc cảm giác bị một vật cứng rắn chọc bên dưới bụng, y cả kinh thất sắc, người này thật sự là cầm thú, bất kể thời điểm, không phân ngày đêm.
“Dừng tay!” Thẩm Ngọc đẩy hắn, “Ta muốn bảo ngươi thay y phục!”
Quân Huyền Kiêu đập miệng, nôn nóng nói: “Làm xong chuyện rồi thay…”
Bộp ——
Thẩm Ngọc đập tay vào cái vũ khí sắc bén nào đó đang ngẩng cao đầu, vậy mà lại phát ra tiếng vang thanh thúy, Quân Huyền Kiêu đau đến tối sầm mặt.
“Ngọc Nhi… Ngươi không thể cứ đánh nó vậy được, sớm muộn có một ngày phu quân bị ngươi làm hỏng.” Quân Huyền Kiêu híp mắt nói.
Nếu như dựa theo tần suất động tình của hắn, Thẩm Ngọc mới là người bị hỏng.
“Ai bảo nó không đứng đắn?” Thẩm Ngọc cảm thấy mình dùng lực hơi lớn, chột dạ nói, “Ngươi… không sao chứ? Mau mặc y phục vào.”
“Có sao, có sao lớn luôn.” Quân Huyền Kiêu khổ sở đùa cợt nói, “Ngươi hôn ta một cái ta sẽ hết đau.”
“Cút.”
Quân Huyền Kiêu không được toại nguyện, ủ rũ cúi đầu thay y phục, Thẩm Ngọc cũng đã thay xong, đi ra thấy Quân Huyền Kiêu một thân áo choàng đen, ngẩn ngơ một chút.
Áo choàng vừa vặn khiến Quân Huyền Kiêu nhìn càng anh vũ, có tinh thần hơn, cặp mắt sáng ngời có thần, mấy ngày này Quân Huyền Kiêu ăn mặc già dặn lôi thôi tùy ý, giống như lão lưu manh ăn xin ỷ lại bám lấy Thẩm Ngọc, Thẩm Ngọc cũng sắp quên dáng vẻ anh tuấn lãng tử trước kia của hắn.
“Khụ.”
Thẩm Ngọc nhìn ra chỗ khác che giấu bối rối của bản thân, Quân Huyền Kiêu giống như mặt trời trêи không trung, có sức hấp dẫn chí mạng đối với y.
“Ngọc Nhi, vậy ta đến quan ải trước xử lý việc quân, ngươi ngoan ngoãn ở nhà đợi phu quân trở lại.”
“Hả, ngươi đi đi.”
Thẩm Ngọc nhàn nhạt nói, cũng không quay đầu, Quân Huyền Kiêu lắc đầu buồn rầu, đang muốn bước ra bậc cửa.
“Quân Huyền Kiêu!”
“Hử?”
Thẩm Ngọc đi tới trước mặt Quân Huyền Kiêu, níu lấy cổ áo kéo hắn xuống thấp một chút, bờ môi mềm mại bất ngờ hôn lên cánh môi Quân Huyền Kiêu…
…
Khương Đường
Tác giả có lời
Chồng của các bạn bôn ba bên ngoài, cả hai chương đều là viết xong trêи đường sắt tốc độ cao đấy, ngày mai còn phải ngồi xe trở về… Thiếu một chương sẽ bổ sung, ngoan ngoãn ha? Đã nhanh hơn chút rồi, thật là mệt…