Được chứng kiến sắc mặt ghê tởm của vợ chồng Khương Thiến với Trường Hưng Hầu thế tử, có một vài điều Khương Tự đã nghĩ khác với kiếp trước.
Trong cái nhìn của nàng, trên đời này có một số người thiên tính vốn đã ghê tởm, không có thuốc nào cứu được.
Trong lòng Khương Tự biết ý nghĩ này có chút bướng bỉnh, nhưng nàng giống như giấy trắng đã bị mực nước nhuộm đẫm, sớm đã không phải thiếu nữ mười lăm tuổi chân chính, những dấu ấn kiếp trước không phải nói buông là có thể tan thành mây khói.
“Muội nói cái gì?” Khương Y không nghe rõ lời Khương Tự lẩm bẩm, hỏi.
Khương Tự cười cười: “Chỉ cảm khái thế sự vô thường thôi. Đúng rồi, đại tỷ, ngoại tổ mẫu kêu tỷ trở về có chuyện gì?”
“Cũng không có gì, ngoại tổ mẫu nghe nói Yên Yên không thoải mái, gọi ta qua hỏi một chút.”
“ Ngoại tổ mẫu nghe ai nói?”
Khương Y buồn bực nhìn Khương Tự một cái: “Tứ muội, làm sao vậy?”
Khương Tự nghĩ nghĩ, quyết định thổ lộ tình hình thực tế với Khương Y: “ Đại tỷ nói ngoại tổ mẫu nghe ai nhắc tới trước, rồi muội lại nói cho tỷ biết là sao.”
“Là nghe đại cữu mẫu nhắc tới.”
Khương Tự lộ ra cười lạnh quả nhiên là thế.
“Tứ muội, rốt cuộc là làm sao?” Tuy Khương Y tính tình nhu thuận, lại không phải người chất phác, đã sớm nhìn ra không thích hợp từ trong thái độ của Khương Tự rồi.
Lúc này, trong lòng nàng không khỏi hoảng loạn, luôn cảm thấy việc kế tiếp nghe được sẽ làm cho nàng nhận ra phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất nào đó.
Khương Tự trầm mặc chỉ chốc lát, không khí trong toa xe càng ngưng trọng hơn, cũng để cho Khương Y chuẩn bị đủ tâm lý, mới mở miệng nói: “Nhị biểu đệ ở bên Cúc Hà hồ ngăn cản muội không có đơn giản như vậy, việc này tám chín phần mười là bị đại cữu mẫu tính kế.”
Nàng bắt đầu nói từ việc tỳ nữ áo xanh truyền tin Khương Y té xỉu, rồi đến tỳ nữ áo xanh lặng yên biến mất, lại truyền đến tin dữ của Tô Thanh Ý.
Khương Y yên lặng nghe, càng nghe sắc mặt càng khó coi, đến cuối cùng tay nắm Khương Tự nhịn không được run run, không thể tin nói: “Tại sao có thể như vậy? Bà ta là mợ của chúng ta mà, tính kế muội muội như vậy không sợ lương tâm bất an sao? “
Khương Tự nói thẳng: “Đại tỷ, trên đời người không có lương tâm cũng không ít.”
Nàng không định gạt trưởng tỷ những chuyện bực mình này, tuy rằng trưởng tỷ tính tình nhu nhược, nghe được mấy việc này chỉ sợ sẽ khó chịu một thời gian dài, nhưng trưởng tỷ có thể sắp gặp phải một hồi vận rủi, hiện giờ nếu không để cho trưởng tỷ mở mang kiến thức thân nhân cũng có người lòng dạ hiểm ác, đó mới là hại trưởng tỷ.
Đôi khi, dù có người ngoài bảo hộ tốt cũng không bằng tự mình đứng lên.
Khương Y chậm rãi bình phục cảm xúc, dùng sức cầm tay Khương Tự, hổ thẹn nói: “Đều là ta không tốt, lúc ấy nếu như mang muội trở về cùng thì sẽ không có những việc này.”
Khương Tự cười: “Đại tỷ không cần nghĩ như vậy. Một người nếu như chứa tâm tư hại người, thì luôn có thời điểm hắn tự nhận là tìm được cơ hội, lần này không được còn có lần sau, cho nên việc này không liên quan đến đại tỷ. Đại tỷ nếu vì thế mà tự trách khó chịu, ngược lại là lỗi của muội.”
Khương Y bình tĩnh nhìn Khương Tự, một hồi lâu khẽ thở dài: “Muội muội thật sự trưởng thành rồi.”
Khương Tự nhân cơ hội khuyên nhủ: “Đại tỷ, tỷ về sau cũng phải cẩn thận chút, biết người biết mặt khó biết lòng, những người đối tốt với mình chưa chắc là thật lòng thật dạ, nói không chừng cất chứa tâm tư hại người gì đó……”
Khương Y sửng sốt một lát sau đó khẩn trương lên: “Tứ muội, tuy nói trên đời có ác nhân, nhưng tuyệt đại đa số người đều là tốt, muội chớ có bởi vì chuyện hôm nay mà trái tính, một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng.”
Khương Tự ngạc nhiên.
Nàng đây là không khuyên được đại tỷ còn bị giáo dục lại.
Khương Y xác thật rất lo Khương Tự bởi vì chịu kích thích mà tính tình trở nên kỳ quái, ôm lấy nàng khuyên rồi khuyên.
Khương Tự thở dài: “Đại tỷ yên tâm, muội sẽ không để tâm vào chuyện vụn vặt. Chỉ là đại tỷ cũng phải đáp ứng muội, tâm hại người không thể có, tâm phòng người không thể không.”
Cho đến khi Khương Y gật đầu, Khương Tự mới thoáng yên tâm.
Xe ngựa Chu gia trực tiếp đưa Khương Tự đến cổng Đông Bình Bá phủ, Khương Tự lúc này mới tạm biệt Khương Y, khi vào cửa thuận miệng hỏi một câu: “Nhị công tử đã trở lại chưa?”
Người gác cổng trả lời: “Vẫn chưa.”
“ Phụ thân ta đâu?”
“Cũng chưa thấy Bá gia trở về.”
Khương Tự nhíu mày: “Điều này thật kỳ quái, lão Tần đánh xe phải nhanh hơn xe ngựa Chu gia chứ nhỉ.”
Lão Tần lặng lẽ theo ở phía sau tiến lên nói: “Cô nương, Bá gia đại khái là bởi vì không có xa phu.”
Khương Tự nhìn lão Tần xuất hiện ở trước mặt mắt choáng váng.
Lão Tần đúng lý hợp tình: “Ta chỉ là xa phu của cô nương.”
Lúc cần thiết còn có thể là một thanh đao có thể giết người trong tay cô nương, nhưng hắn sẽ không phụ trách với những người khác, người khác cũng đâu lo cho miếng ăn của hắn.
Khương Tự trầm mặc một chút, gật đầu: “Ngươi nói cái gì cũng đúng.”
Cũng may nàng không phải Nhị ca, ít nhất sẽ không bị đánh.