Cửa bên ngoài bị mở ra. Khúc Yên chậm rãi ngước nhìn, cơ thể càng căng chặt lại.
Là Khúc Nhã Tinh. Bà nhìn cô đang ngồi đó giống như đang đợi trừng phạt, cùng lắm bà vẫn chịu không nổi.
Nhìn bầu không khí trong phòng bà lại cười nhạt với Ôn Thành Uy:”Nếu con bé thích thì cứ để nó yêu đi? Chả phải nói khi xưa tôi với ông yêu đương thế này sao? Tính cách Khúc Yên có một người trị cũng coi không phải là không tốt. Quan trọng là cách biệt tuổi quá lớn. Tuy vậy con bé thích là cảm xúc của nó, ông nghĩ mình cấm cản nổi không?”
Cô kinh hãi nhìn mẹ mình, khi xưa lúc biết cô yêu đương thì bà kịch liệt phản đối. Còn không cho cô tiếp tục yêu đương, muốn cô chấm dứt ngay lập tức.
Thế mà lần này bà lại không cấm đoán lại còn nói đỡ thay cô. Cô vừa mừng vừa lo, sợ bà sẽ lại lấy mối quan hệ ấy mà hợp tác lâu dài cùng công ty anh.
Cô nghe thấy tiếng thở dài của ông. Giọng cũng đã trở về như ban đầu, chỉ là lại mang đến cảm xúc sầu bi:”Được được. Coi như tôi cấm không nổi. Nhưng mà xưa nay là anh em. Đột nhiên người anh em này gọi mình la bố vợ, không phải rất xấu hổ sao?”
Thẩm Tây Thừa không vào được cửa sổ liền trực tiếp gõ cửa tạo tiếng động. Ôn Thành Uy ngay tức khắc ngồi bật dậy đi đến kéo rèm cửa ra. Khúc Yên nhắm mắt hít một hơi sâu.
Cái tên đó còn chưa chịu đi. Cô lại chủ quan không để ý, trong phút chốc vù cha xuất hiện mà quên người bị cô đuổi đi ở ngoài ban công cửa sổ.
Mở rèm ra quả nhiên vẫn là bộ dáng lạnh lùng của anh, thời tiết bên ngoài đang vào đông rất lạnh lẽo, tuyết còn sót lại vẫn mang đến hơi lạnh đến rát da.
Ông phức tạp nhìn anh, cuối cùng vẫn mở cửa cho anh vào.
Nhiệt độ trong phòng ấm áp, Thất Thất nằm trên giường Khúc Yên ngủ ngon lành không bị mấy người trong phòng làm ảnh hưởng.
Thẩm Tây Thừa đi đến ngồi cạnh Khúc Yên, lúc này Ôn Thành Uy mới bình tĩnh lại. Ông hít một hơi sâu:”Tây Thừa, tôi không an tâm giao con gái tôi cho cậu. Cậu thế này quá nhiều phụ nữ vây quanh, lại còn rất không an toàn, cậu nghĩ tôi nên cho phép là cho phép như thế nào?”
Thẩm Tây Thừa nhìn Ôn Thành Uy, nghiêm túc nói:”Tôi là nghiêm túc. Thời gian trước tôi có mập mờ qua lại cùng người phụ nữ hay làm điều gì đi chăng nữa chẳng phải cậu và Bạc Kiêu là người biết rõ nhất sao?”
Ôn Thành Uy vò đầu mình, ông cứ không thể chấp nhận nổi sự thật này. Người anh em chí cốt của ông thế mà lại yêu con gái ông.
Càng nghĩ đại não ông càng rối ren hơn:”Nhưng mà..con bé nhỏ như thế! Cậu muốn dạng phụ nữ gì mà chẳng có chứ? Tại sao lại thích con bé?”
Anh nhìn cô, nhịn không được nhéo má cô một cái.
Cô nghe thấy tiếng hít thở của Ôn Thành Uy, ông ấy dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Thẩm Tây Thừa. Động tác nhéo má vô cùng tự nhiên giống như đã làm rất nhiều lần.
Rồi quay sang nhìn cô, nét mặt cô cũng không có gì chuyển biến. Ông cố nuốt nước bọt xuống. Cảnh vừa rồi như chọt cho đui mắt ông vậy. Khí thế của anh vô cùng không hợp với kiểu véo má tình cảm này.
Giọng anh hững hờ không hề bị dao động, nghiêm túc nói:”Tôi thích cô ấy, không biết tại sao thích cô ấy nhưng khi cô ấy thích tôi. Tôi rất hạnh phúc, tôi sẽ luôn đối tốt với cô ấy.”
Ôn Thành Uy tức giận muốn mắng anh một câu bỉ ổi nhưng lời đến miệng lại không thể thốt ra. Nét mặt anh quá nghiêm túc, lại giống như đang hứa hẹn sẽ mang đến hạnh phúc cho cô. Bất giác ông lại nhớ đến cậu thiếu niên khi xưa lạnh lùng không tiếp cận bạn học nữ, cũng không mập mờ yêu đương cùng ai mà chỉ phấn đầu kiếm tiền và lo cho tương lai.
Dù vẫn chưa hẳn là chấp nhận nhưng ông cũng không nói gì, nói vài câu rồi cũng ra khỏi phòng cô.
Khúc Nhã Tinh nhìn một màn vừa rồi cũng không nói gì, ra đến cửa bà quay lại nói ;”Ngủ sớm đi nhá!”
Sau đó bà đóng cửa lại.
Khúc Yên xoay người lại nhìn anh, đánh vào vai anh một cái. Anh đột nhiên bị cô đánh có chút khó hiểu, nheo mắt nhìn cô:”Sao vậy?”
”Anh thì hay rồi, khi nãy cha trông rất hung dữ. Anh nói thế không phải châm dầu vào lửa sao?” Cô căng thẳng, bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Anh hôn lên khoé môi cô, nhíu mày hỏi:”Em sợ gì chứ? Ổn rồi, em đừng lo.”
”Có gì là em tìm bạn trai mới thật đấy.”
Anh lạnh lùng liếc cô:”Còn phải xem bản lĩnh của em lớn đến đâu.”
Khúc Yên bĩu môi không thèm chấp nhất với anh.
Sáng hôm sau, đây là ngày cuối cùng trước khi bước sang năm mới, mọi người đều bị động tĩnh dưới nhà đánh thức, chỉ có Khúc Yên nằm trong lòng Thẩm Tây Thừa là vẫn yên ổn chưa chịu dậy, cả hai đã không còn sợ bị ai phát hiện hoặc là ai đó ngang nhiên mở cửa bước vào trong phòng, họ cứ thế công khai ngủ cùng nhau cả đêm. Tâm lý khi ngủ cũng đã không còn căng thẳng như lúc trước, hoàn toàn đã buông lỏng ra.
Bên dưới người làm đang theo lệnh ông chủ chuẩn những thứ cho ngày lễ, lau chùi dọn dẹp, trang trí lồng đèn và những câu đối.
Ngôi nhà màu trắng tao nhã được thay vào sự đỏ rực của khí xuân, nhóm Ôn Thành Uy nhìn vào cũng đều bị vui lây. Tất cả đều đủ chỉ còn thiếu Khúc Yên và Thẩm Tây Thừa.
Ôn Thành Uy nhíu mày, trong lòng thực không vui. Đi lên gõ cửa phòng Khúc Yên.
Quả nhiên không lâu sau cửa phòng đã có người mở, người đó là Thẩm Tây Thừa.
Sắc mặt Ôn Thành Uy chuyển hoá đến đáng sợ, phút chốc liền tối sầm xuống.