“Hai nửa.” Ngô Tiến An nói.
“Cay cả.” Khương Thanh nói.
Hai người là hai câu trả lời khác nhau.
Ngô Tiến An nhìn Khương Thanh: “Hai nửa đi. Tôi không ăn được cay.”
“Không được. Sinh nhật của tôi, tôi nói sao là vậy.” Khương Thanh dường như không chịu đổi ý.
Ngô Tiến An cũng bất lực, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Tuy rằng Ngô Tiến An là một cậu ấm nhà giàu, nhưng hôm nay khi hắn ngồi đây, cùng với Khương Thanh nói chuyện lại tựa một con người khác. Tôi dường như biến thành cái bóng đèn sáng rực ngồi một bên vậy.
Không nói chuyện, bóng đèn chịu trách nhiệm ngồi ăn.
Một chai champagne nhanh chóng đã được xử lý xong, Ngô Tiến An vốn dĩ muốn gọi người mang lên thêm chai nữa nhưng Khương Thanh từ chối, trực tiếp gọi mấy chai bia đen.
Tửu lượng của tôi không được tốt, trong lúc ăn lẩu đã không ổn rồi.
Nhưng có vẻ như Khương Thanh uống rất vui.
Ngô Tiến An đề nghị đi đến quán bar, Khương Thanh nhanh chóng đồng ý.
Tôi hết sức can ngăn nhưng Khương Thanh không chịu nghe, lôi luôn cả tôi đi theo.
Chúng tôi đến một quán bar tên là Night Charm. Ngô Tiến An vô cùng phóng khoáng, trực tiếp gọi một loạt rượu đắt tiền.
Tôi sợ lát nữa Khương Tahnh uống say rồi không có ai chăm sóc nên không dám uống nhiều.
Khương Thanh vẫn một mực kêu tôi uống, tôi không chịu được bèn viện cớ đi vệ sinh.
Tôi vừa rời khỏi phòng riêng, đứng một lúc ở hành lang thì nhìn thấy một người đàn ông vô cùng cao lớn cũng bước ra từ một phòng riêng khác. Người đàn ông nhìn thấy tôi, nhếch mép cười rồi tiến gần tới: “Ôi chao, đây không phải là con dâu nhà họ Lý sao?”
La Anh Kiệt.
Tôi không ngờ rằng lại gặp hắn ta ở chỗ này, theo bản năng vội quay người bỏ đi.
Người đàn ông với vóc dáng cao lớn, chỉ trong mấy bước đã đuổi kịp và đứng trước mặt tôi, hắn cúi thấp người nhìn tôi, nói: “Cô Tống, chạy gì mà chạy? Cô đến đây với tổng giám đốc Lý sao?”
“Không.”
“Vậy thì…” La Anh Kiệt nhìn tôi, lời nói đầy hàm ý: “Tôi cứ ngỡ cô Tống đến đây cùng với tổng giám đốc Lý, còn định dẫn cô đến phòng riêng của anh ấy.”
Lý Hào Kiệt cũng ở đây?
Kiểu quán bar này ngoài để uống rượu ra còn kèm theo những dịch vụ khác. Lúc nãy tôi đứng ở hành lang một lúc, nhìn thấy vài cô đào mặc quần áo lòe loẹt cùng mấy vị khách đi ngang qua.
Sau đó họ đi vào phòng vệ sinh.
Làm cái gì? Không nói cũng rõ.
La Anh Kiệt thấy tôi không nói gì cũng không bât ngờ: “A, cô Tống, mặc dù cô không đến cùng tổng giám đốc Lý thì cũng muốn đến phòng của anh ấy nhìn qua một chút chứ.”
“Không cần.” Tôi lập tức từ chối.
La Anh Kiệt cũng không nói thêm, xoay người đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Tôi sang chào tổng giám đốc Lý một tiếng.”
Tôi biết hắn nói như vậy là muốn dẫn mình đi theo hắn.
Mặc dù tôi cứ do dự lần lữa mãi không đi, nhưng vóc người của La Anh Kiệt rất cao, cộng thêm việc hắn mặc một bộ tây phục màu trắng, dẫu đi xa trên mấy vẫn có thể nhìn thấy trong đám đông.
Tôi như bị ma xui quỷ khiến sải bước đi theo hắn.
Ở phía xa, thấy người đàn ông đi vào một căn phòng riêng.
Sau khi hắn ta bước vào, cửa không hề đóng chặt lại, để hở ra một khe nhỏ.
Tôi đứng ở phía xa, nhìn vào trong phòng qua khe hở, không biết có phải trùng hợp hay không mà góc ấy vừa vặn trông thấy Lý Hào Kiệt.
Người đàn ông chỉ mặc đủ một chiếc áo sơ mi, hai bên trái phải là hai cô gái vô cùng quyến rũ ngồi cạnh.
Tựa vào ngực anh.
truyện được up trên app mê tình truyện
Người đàn ông cứ ngồi như vậy, tuy không làm gì nhưng cũng không hề có ý từ chối.
Một tay cầm lấy chiếc ly thủy tinh, lắc nhẹ mấy cục đá ở bên trong.
Tôi đứng ở đó, cả người cứng đờ.
Đây chính là một ngày của Lý Hào Kiệt sau khi tôi rời đi sao?
Xem ra, tôi thật sự là gánh nặng của anh rồi!
Có lẽ con người là loài động vật không có lòng tự trọng. Rõ ràng cái nên thấy cũng thấy cả rồi nhưng trong lòng lại không chịu chấp nhận, luôn vì anh ta mà tìm một cái cớ, sau đó đứng ngẩn ở đó mà nhìn.
Hy vọng anh ta sẽ đẩy người con gái đang kè kè bên cạnh ra xa.
Hoặc có một chút biểu cảm chán ghét nào đó.
Nhưng tôi đứng đó một lúc lâu, Lý Hào Kiệt vẫn âm thầm chấp nhận sự thân mật của bọn họ ấy, một chút khước từ cũng không có.
Sau đấy một người phụ nữ đúng dậy, trực tiếp ngồi lên đùi của anh, hai tay ôm lấy cổ Lý Hào Kiệt.
Lúc tôi đang muốn xem Lý Hào Kiệt có phản ứng ra sao thì một người từ trong phòng bước ra, cửa bị đóng lại.
“Vợ tổng giám đốc Lý vẫn còn ở đây sao?”
La Anh Kiệt nhìn tôi, đôi mắt sắc bén mang theo chút gì đó tà khí.
Tôi cảm thấy ngượng ngùng, nghĩ đến cảnh tượng lúc nãy, nói: “Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ là vợ của Lý Hào Kiệt. Có chăng tôi chỉ là một trong số những người tình của tổng giám đốc Lý mà thôi. Hơn nữa bây giờ tôi đã ra nông nỗi như này, anh ấy cũng không cần đến tôi nữa.”
Lúc tôi nói mấy lời này
Cảm thấy có chút mất mát, đau thương.