Bùi Hậu lạnh lùng nhìn hắn một cái: “Bây giờ nên làm gì, bây giờ nên làm tế nào, chẳng lẽ còn muốn ta phải nói cho ngươi biết sao?”
Bùi Phàm cả kinh, vội vàng ngắt lời nói: “Ta sẽ đem nó ra ngoài để tránh xảy ra chuyện.”
Bùi Hậu cười lạnh một tiếng, nàng có ý muốn giết Bùi Bảo Nhi, nhưng mà ca ca nàng rõ ràng là không muốn làm vậy. Nhưng đối với Bùi gia mà nói,Bùi Bảo Nhi đã là một phế vật không có ích lợi gì, người như vậy giữ lại gia tộc chỉ khiến người khác chê cười .Bùi Hậu nhàn nhạt phất tay nói: “Ngươi lui ra ngoài đi, ta không muốn lại nghe thấy ba chữ Bùi bảo Nhi này nữa.”
Bùi Phàm trong lòng giật mình, hắn không dám nói gì nữa, vẻ mặt tức giận cùng chất vấn lúc mới tới đây giờ đã không còn dấu vết, Bùi hậu cho hắn áp lực vô hình khiến hắn không thở nổi, hắn nắm tay thành quyền lui ra ngoài, thậm chí thở cũng không dám thở mạnh.
Bùi Hậu liếc mắt nhìn bóng lưng nhị ca biến mất, hờ hững nói: “Đều nghe thấy hết rồi sao? Ra đây đi?”
Phía sau rèm, thân ảnh Thái tử xuất hiện, hắn chậm rãi cúi đầu, quỳ xuống đất, nặng nề dập đầu: “Mẫu hậu, lần này là nhi thần quá lỗ mãng.”
Bùi Hậu nhàn nhạt cười, đột nhiên đứng lên đi đến bên hành lang cách đó không xa, Thái tử không hiểu, lại nghe nàng nhẹ giọng nói: “Đến đây đi.” Thái tử liền đi qua, Bùi Hậu đứng trên bậc thang cao cao, không nhúc nhích, cũng không nói câu nào, nàng đột nhiên chỉ về phía xa, trong ánh mắt mang theo một tia khác thường sáng rọi nói: “Ngươi nhìn thấy cái gì?”
Thái tử đưa mắt chuyển đến phía Bùi Hậu nói, đó là một một góc bầu trời, trừ một vầng trăng tròn, hắn cái gì cũng không thấy. Bùi Hậu nhẹ nhàng nhếch môi, cười lạnh nói: “Ngươi muốn ngồi lên ngôi vị Hoàng đế mà không nhìn thiên hạ này. Cứ coi như ngươi ngồi được lên đó, nhưng trong đầu không có gì, vị trí này ngươi tới chết cũng ngồi không xong!” Nói xong, nàng xoay người về phía hắn nói: “Ngươi là Thái tử, là người kế thừa ngôi vị Hoàng đế, vô số người ở đây đều nhìn chằm chằm vào ngươi, bọn họ luôn nhìn nhất cử nhất động của ngươi, chờ xem ngươi gây ra lỗi lầm gì. Nhưng ngươi lại không thể tỉnh táo nhìn thấy điều này, chỉ lo dây dưa trong tư thù, ngươi cùng những nữ nhân hậu cung có gì khác nhau? Đều là hết sức thiển cận, ngu xuẩn như nhau!”
Thái tử mồ hôi lạnh cuồn cuộn chảy xuống, hắn không khỏi quỳ rạp xuống đất: “Nhi thần sai rồi. Mẫu hậu, nhi thần biết sai rồi.”
Bùi Hậu nhìn đỉnh đầu hắn, lắc đầu một cái: :Ánh mắt của ngươi không nên đặt trên người Quách gia, cũng không nên chỉ nhìn chằm chằm vào ngôi vị Hoàng đế kia, lại càng không cần đi báo thù riêng. Điều ngươi cần là học làm như thế nào để thống trị thiên hạ, chứ không phải làm chuyện ngu xuẩn như Lâm An. Ta nói ngươi chờ đợi cơ hội, không phải nói ngươi tự mình động thủ. Tĩnh Vương cùng Húc Vương dù kết minh nhưng cũng có mâu thuẫn, không cần ngươi châm ngòi, cũng có một ngày tan rã. Điều ngươi cần làm là đợi đến lúc có khe hở, tìm thời cơ đánh đổ Quách gia. Hôm nay ngươi tự tung tự tác rút dây động rừng, ngược lại càng khiến bọn họ đoàn kết chặt chẽ.”
Thái tử không dám lên tiếng, hắn đã biết mình sai, làm liên lụy Bùi Bảo Nhi cùng Hạ Hầu Viêm không nói, Hoàng hậu không mắng hắn một trận đã là may mắn rồi, nàng còn nói lời này với hắn, là do hắn không suy nghĩ kỹ. Bùi Hậu giọng nói lãnh đạm nói: “Ngươi tính xử lý chuyện tu sửa ruộng đất như thế nào?”
Thái tử sửng sốt, hắn không nghĩ Bùi hậu lại nhắc tới chuyện này. Chuyện tu sửa ruộng đất có rất nhiều việc không chỉ dính dáng đến hộ bộ, Hoàng đế bắt đầu điều tra, tất cả những quan viên bị bắt đầu tiên đều là người của bộ hộ, những người này đều là nội gián Thái tử đưa vào, cho nên hắn mới có thể ở bộ hộ hô mưa gọi gió. Lần này điều tra bị bắt có mười bảy người của bộ hộ, điều này đối với Thái tử là một đã kích khổng lồ. Hiện tại hắn mới cảm thấy sự lợi hại của Quách gia. Hắn bên ngoài không thể hiện nhưng bên trong lại vô cùng đau đớn, hắn cắn răng nói: “Con sẽ có cách giữ những người đó lại, mẫu hậu không cần phải lo lắng.”
Bùi Hậu cười lạnh một tiếng: “Người phụ trách điều tra lần này không phải là Hình bộ thượng thư, mà là Hình bộ Thị lang Đinh Đỉnh. Người này lúc trước chỉ là nhân vật nhỏ, không ai để ý. Nhưng tính cách lại hết sức cương trực, hắn mỗi lần điều tra một hộ đều mang theo quan tài của mình đi, mọi lúc đều chuẩn bị tinh thần rơi đầu, hoàn toàn là bộ dáng kiên định. Ngươi đụng phải một người cứng đầu cứng cổ như vậy, không thể nào mua chuộc hắn thì phải làm sao đây, cho nên cái gì ngươi cũng không thể làm.”
Cái gì cũng không thể làm? Không! Điều này tuyệt đối không thể! Thái tử nâng chân mày lên lớn tiếng nói: “Không ,những người đó là quân cờ mà nhi thần vất vả bố trí, đều là nhờ vào bọn họ, nhi thần mới có thể tùy ý điều động những ngân lượng của hộ bộ. Bất kể là thu mua đại thần hay bố trí thám tử, nhi thần đều cần số tiền kia, nếu mẫu hậu lo lắng bị bại lộ, vậy nhi thần sẽ lặng lẽ làm việc, thỉnh trong đám người trung lập hướng phụ hoàng cầu tình .”
Bùi Hậu nhìn hắn, ánh mắt nàng càng phát ra hàn khí lạnh như băng: “Hiện tại giông bão sắp ập đến, có quan viên nào tay chân sạch sẽ? Có ai dám lấy cương đối cương, nhất định là đụng tới sứt đầu mẻ trán! Đến lúc đó cho dù có người đến giúp ngươi, cũng không có bất kỳ tác dụng gì, ngươi còn không nhận ra phụ hoàng ngươi cố tình giết gà dọa khỉ là để cho ngươi xem sao?”
Thái tử không khỏi nóng nãy đứng lên, nhìn Bùi Hậu: “Chẳng lẽ trơ mắt nhìn người của mình bị diệt trừ sao?”
Bùi Hậu ánh mắt xa xăm nhìn về phía ánh trăng sáng, nói: “Phụ hoàng ngươi đối phó bộ hộ chỉ là bước đầu, bước kế tiếp chính là thanh tẩy toàn bộ triều đình, thế lực mà ngươi bố trí những năm qua sợ là không còn sót lại bao nhiêu. Với cá tính của hắn không lẽ ngươi không biết, chuyện hắn muốn làm không ai có thể ngăn cản. Nếu ngươi có ý chống lại, dù là ngươi hắn cũng sẽ không khoan dung. Cho nên ngươi bây giờ chẳng những không thể đi báo cho bọn họ, càng không thể tiếp kiến kẻ nào, chỉ có như vậy mới có thể bảo toàn người ngươi muốn bảo toàn! Không sai, bọn hắn bây giờ có thể sẽ chịu tai ương trong ngục, nhưng chỉ cần ngươi bất động thanh sắc, chuyện này sẽ không nguy hiểm đến ngươi.”
Thái tử không khỏi nói: “Nhưng những người đó trong tay đều có một ít…” Hắn nói chưa xong lại không nói tiếp, Bùi Hậu lại nghiễm nhiên nói: “Ngươi yên tâm đi, cái gì nên nói cái gì không nên nói, trong lòng bọn họ đều hiểu rõ, sẽ không khai ngươi ra. Phải biết tội tham ô bất quá là bị tịch biên gia sản, sẽ không liên lụy đến gia tộc, còn nếu liên quan cấu kết với Thái tử, kéo bè kết cánh, chính là mưu đồ bất chính, bọn họ cũng không ngu đến như vậy.”
Thái tử nghe vậy, trên mặt lộ ra thần sắc yên tâm. Bùi Hậu cười nói: “Phụ hoàng ngươi bất quá là thuận tiện chỉnh đốn cảnh cáo ngươi, nếu hắn muốn giết người, triều đình này sạch sẽ được bao nhiêu? Pháp không trách chúng, nếu hắn giết hết hàng trăm hàng ngàn quan tham quan ô lại, triều đình này cũng sẽ không thể đứng vững! Vào thời điểm này nếu Thái tử ngươi lao ra, cũng chỉ là đối tượng để mọi người chỉ trích. Muốn trở thành hoàng đế, thứ nhất phải xuống tay hạ thủ người khác, ngươi muốn bảo vệ thế lực của mình, cũng sẽ không bảo hộ được. Nếu ngươi không động thủ, hoàng đế ngược lại sẽ không tuyệt tình, đó là đạo làm vua. Thái tử còn phải học thêm nhiều.” Bùi Hậu không nhiều lời nữa, nhàn nhạt nói: “Ngươi trở về đi.”
Thái tử nhìn Bùi Hậu không dám nói cái gì nữa, nhẹ nhàng lui xuống. Hắn biết có lẽ cả đời hắn cũng không thể hiểu được Bùi Hậu đến tột cùng đang suy nghĩ gì đây?
Nhưng vào lúc này, Bùi Hậu đột nhiên gọi hắn lại: “Cuộc săn lập tức sẽ phải bắt đầu.”
Thái tử sửng sốt, ngay sau đó dừng bước: “Dạ, phụ hoàng đã hạ chỉ cho tất cả mọi người chuẩn bị lên đường.” Bùi Hậu quay mặt lại, khuôn mặt tuyệt mỹ dưới ánh trăng phát ra ánh sáng sâu kín, trắng nõn chói mắt, làm người ta rung động, nhưng thanh âm của nàng cũng hết sức lạnh băng: “Ngươi thay ta tuyên cáo đại quân một câu.”
Thái tử nhìn Bùi Hậu, lại nghe giọng nàng bình thản nói: “Ta không muốn thấy Quách Gia trở lại Đại Đô nữa.”
Thái tử giật mình kinh hãi, lập tức nói: “Dạ”
Lúc này, Lí Vị Ương đã trở lại Quách gia, Quách phu nhân đi trước, Quách Trừng gọi Lí Vị Ương lại nói: “Gia nhi, ta có lời muốn nói với muội.”
Lí Vị Ương dừng bước, hắn quay đầu nhìn một cái, cặp mắt kia dưới ánh trăng nhàn nhạt lóe sáng, nàng mỉm cười nói: “Tam ca có gì muốn nói, cứ nói đi.”
Quách Trừng nhìn Lí Vị Ương một cái, trong lòng có mấy phần do dự. Thật ra thì có mấy lời hắn sớm đã muốn nói, nhưng hắn luôn cảm thấy chuyện này có lẽ không nghiêm trọng như hắn nghĩ. Cho nên hắn một mực giả vờ không biết, nhưng hiện tại hắn cảm thấy cần nhắc nhở nàng một tí: “Gia nhi, ngươi có cảm thấy Nguyên Anh hình như rất thích ngươi không?”
Lí Vị Ương sửng sốt, nàng không nghĩ Quách Trừng lại chủ động nhắc tới chuyện này với nàng, nàng có chút buồn cười lắc đầu nói: “Tĩnh Vương điện hạ có lẽ cảm thấy ta là người thích hợp cho vị trí Tĩnh Vương phi, về phần có thích hay không… cũng còn chưa nói được. Tam ca nếu đúng là lo lắng chuyện này, có lẽ là buồn lo vô cớ rồi.” Nguyên Anh là một người thông minh, hắn sẽ không phá vỡ liên minh của mình cùng Húc Vương.
Quách Trừng lắc đầu nói: “Muội cứ cho là ta nghĩ nhiều đi, ta thật sự cảm thấy bất an. Tính tình của Nguyên Anh không hiền hòa như muội thấy đâu.” Tĩnh Vương là một người nham hiểm, tất cả mọi người đều biết ,nhưng có một số việc nàng không thể hiểu rõ.Lí Vị Ương nhìn Quách Trừng, không khỏi kinh ngạc nhướn mày nói: “Có chuyện gì muội không biết sao?”
Quách Trừng thở dài, thật khẽ cười một tiếng nói :”Nguyên Anh là một người ẫn nhẫn,hắn và chúng ta không giống nhau, từ trước đến giờ hắn luôn biết mình muốn gì,hơn nữa còn rất kiên nhẫn,ngày trước hắn muốn đưa uội một thanh cỗ cầm,kết quả lại thấy muội cùng Nguyên Liệt ở chung một chỗ ,trong lúc thất thố làm đứt dây đàn ,ta nghĩ là hắn thấy hai người như vậy cũng tốt, sẽ chịu buông tay,nhưng ta lúc ta đưa hắn ra ngoài lại nhìn thấy được dã tâm trong mắt hắn,*,vẻ mặt trong tình thế như vậy có thể hiểu được ,nhưng ánh mắt như vậy ta chưa từng thấy trên mặt hắn ,Không ,có lẽ có một lần .”Quách Trừng cúi đầu tựa hồ hồi tưởng lại ,sau đó hắn nói với Lí Vị Ương ,:”Trong ấn tượng của ta,lúc đó phụ thân từng đưa cho ta một thanh bảo kiếm,bảo kiếm kia thập phần hãn hữu,là một vị sư phụ đúc kiếm nổi tiếng ha phí tâm huyết tám năm,thậm chí là dùng máu tươi cảu mình cùng sắt trăm năm luyện thành ,vô cùng sắt bén ,chém sắt như chém bùn,gặp cường địch còn có thể phát ra tiếng kêu báo động.Tĩnh Vương nhìn thấy vô cùng thích thú,nhưng hắn thấy ta yêu quý nó như vậy ,cũng không mở miệng đoạt lấy ,ta cũng không để ý vẻ mặt hắn lúc nhìn đến thanh kiếm như thế nào ,sau đó có một ngày …….”nói tới đây,Quách Trừng dừng lại,hắn nghiêm túc hồi tưởng lại tình cảnh lúc đó .
Lí Vị Ương nhìn hắn , sắc mặt bình tĩnh,chẳng qua là chờ hắn nói tiếp.Quách Trừng mi mắt khẽ nhúc nhích,ánh mắt dao động không mạnh,nhưng trong ánh mắt kia tựa hồ cất giấu cái gì đó :”Chuện đã qua hai năm,lúc ta cùng Nguyên Anh luyện kiếm ,vốn là hắn có thể thắng ta ,nhưng không biết thế nào kiếm của ta lại đâm trên người hắn, lần đó thương thế của hắn rất nặng ,trên cánh tay trái máu chảy không ngừng ,vết thương sâu đến lộ ra xương,phụ thân hung hăn mắng ta một trận ,còn cấm ta không được sử dụng bảo kiếm vô cùng sắc bén kia !vì vậy ta không thể không đem nó gác xó,đụng cũng không dám đụng một cái ,vốn ta cũng không để chuyện này trong lòng ,chẳng qua mỗi lần nhớ tới ,cũng cảm thấy kỳ quái.”
Lí Vị Ương nhếch mi :”nga ?chổ nòa kỳ quái?”
Quách Trừng cười một tiếng , trong mắt lộ ra vẻ trầm ngâm:”Sau chuyện đó mặc dù Nguyên Anh cũng hết sức vì ta giải thích ,thậm chí cùng ta cùng nhau chịu quỳ,nhưng hắn càng giải thích phụ thân càng tức giận,sau đó giận chó đánh mèo trút giận lên thanh bảo kiếm ,là ta sử dụng kiếm ,muốn trách cũng là trách ta ,sao lại trách kiếm kia đây?ta sau đó mới nghĩ đến , phụ thân căn bản nhìn ra gì đó ,người chẳng qua là không muốn ta sử dụng thanh kiếm kia nữa.”
Lí Vị Ương trong lòng một lúc,ánh mắt thay đổi nhìu phần trầm tư nói :”Sau đó thanh kiếm kia đi đâu ?”
Quách Trừng cườin ói :”đây là một thanh kiếm đã thương tình cảm huynh đệ,ta đương nhiên không dùng nữa ,năm năm sau ,một lần Tĩnh Vương cùng đánh vờ với ta ,hắn nói muốn lấy thanh kiếm kia ra đánh cược,mà khi đó ta cơ hồ đã không còn đếm xỉa tới thanh kiếm đó .Bắt đầu từ lúc đó ,ta mới biết thì ra hắn khao khát thanh kiếm đó suốt năm năm,trong năm năm này ,hắn vốn có vô số cơ hội nói với ta,nhưng hắn không nói ,hắn muốn là quan minh chính đại cướp thanh kiếm đó từ tay ta ,nếu ta đưa cho hắn, hắn sẽ không cảm thấy hứng thú như vậy .”
Lí Vị Ương không khỏi thêm mấy phần kinh ngạc, vị Tĩnh Vương điện hạ này thật là có ý tứ, ngươi muốn tặng hắn, hắn không muốn,phải cướp từ tay ngươi mói được.Trên thực tế,từ trên người Tĩnh Vương Nguyên Anh nàng thấy được người đàn ông này lộ ra khí thế đế vương từ trong xương tủy ,điểm này không phải ai cũng có ,năm đó nàng đã thấy qua trên người Thác Bạt Chân .Nhưng nàng cho là ,Thác Bạt Chân từ nhỏ không có mẫu tộc nâng đở,cũng không có người thân yêu thương, là hắn tự mình từ trong bầy dã thú thoát ra ,mặc dù nàng không thích người này ,nhưng cùng không khỏi bộ phục sự dẻo dai cùng thủ đoạn của hắn.
Vậy Nguyên Anh thì sao?hắn bề ngoài phóng khoáng, ôn hòa xử dụng thủ đoạn sau lưng ,có phải trong xương tủy cùng cất giấu sự cố chấp điên cuồng hay không?nàng không biết ,ở trong chuyện về thanh bảo kiếm này xem ra, đây bất quá là hai thiếu niên tranh giành thôi,nhưng Nguyên Anh tốn năm năm, thủy chung đối với thanh kiếm kia nhớ mãi không quên, có thể gọi là người có điểm quái dị .Nàng nhìn đối phương cười nhạt nói: “Tam ca có lẽ suy nghĩ quá nhiều rồi ,chuyện có lẽ không nghiêm trọng như vậy, muội sẽ không trở thành thanh bảo kiếm kia, Nguyên Liệt cũng không phải là Tam ca.”
Quách Trừng chẳng qua cười nhạt ,nhưng trong nụ cười phần lớn là lo âu :”đúng vậy ,Nguyên Liệt dù sao cũng không giống ta ,ta sẽ cam tâm tình nguyện dâng thanh bảo kiếm,dù sao cùng Nguyên Anh cũng có nhiều năm giao tình,nhưng hắn đối với ta còn mưu đồ tính toán như vậy .Nguyên Liệt chịu đem muội nhường lại cho người khác sao ?hắn cùng Nguyên Liệt có bao nhiêu năm gia tình ?vậy hắn sẽ đối vối Nguyên Liệt như thế nào đây?có mấy lời ta không tiện nói với Nguyên Liệt ,nhưng ta nhăc nhở muội ,mong muội nói với Nguyên Liệt ,để hắn cẩn thận Tĩnh Vương.”
Khi Quách trừng nói ra mấy chữ “phải cẩm thận TĨnh Vương” này ,Lí Vị Ương không khỏi kinh ngạc,ánh mắt nàng trầm xuống , sự vui vẻ trong mắt bị hàn khí thay thế :”Huynh nói Nguyên Anh sẽ động thủ với Nguyên Liệt sao ?”
Quách Trừng lắc đầu nói :”Ta không biết, ta vốn không nên nói những lời này , Nguyên Anh vốn phải là người ta nên giúp không phải sao?muội nếu gả cho hắn cũng là một chuyện vui lớn , nhưng là ….”hắn nói xong hai chữ nhưng là , liền nhìn chăm chú ánh mắt của Lí Vị Ương nói:”Nhưng là ,ta đã xem muội là muội muội ruột thịt , nếu trơ mắt nhìn muội chịu phải khổ sở ,phải bi thương, ta sẽ lựa chọn đứng về phía muội.”
Trong ánh mắt Lí Vị Ương, nhìn mặt của đối phương ,chốc lát không nói gì ,nàng không nghĩ tới,Quách Trừng giữ nàng và Nguyên Anh ,sẽ chọn đứng về phía nàng .Quách Trừng giống như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, chẳng qua là khẽ cười :”muội đã là một phần của Quách gia ,điều này lúc nào cũng sẽ không thay đổi,tình cảm của ta cùng Nguyên Anh tốt hơn nữa , cũng không thể nhìn hắn tới tổn thương muội muội của ta, dĩ nhiên ______sẽ để ẫu thân thương tâm .”nói tới chỗ này, chính hắn cũng có chút lúng túng.
Lí Vị Ương đã hiểu dụng ý của hắn :”Vô luận như thế nào ,đa tạ Tam ca đã nhắc nhở .”
Đợi đến lúc Quách Trừng rời đi ,Lí VỊ Ương mới nhìn qua bụi cây bên cạnh nói: “Không cần nấp nữa ,đi ra đi !”
Bụi cây chợt lóe , liền thấy Nguyên Liệt ánh mắt lóe sáng, hắn phúi lá rựng trên áo đi , đôi môi lạnh nhạt cong lên nở nụ cười :”thế nào ?nàng đã sớm biết ta ở chổ này sao ?”
Lí Vị ƯƠng chẳng qua là mỉm cười nói :”Tam ca đã sớm biết chàng ở đó ,lời huy ấy nói chính là nói cho chàng nghe ,để chàng cẩn thận Tĩnh Vương Nguyên Anh.”
Nguyên Liệt thanh âm khàn khan mê người , lại ấm áp xóa tan cái lạnh:”Tam ca của nàng nói chuyện có chút thái quá ,chẳng lẽ ta lại sợ hắn ?”
Lí VỊ ƯƠng thở dài một cái :”không phải nói chàng sợ Nguyên Anh , là để cho chàng chú ý một chút,theo ta thấy ,Nguyên Anh là một đế vương có tài ,hắn ẩn nhẫn nhiều năm như vậy ,ở trong triều lại có rất nhiều thân tín ,cũng không phải hạng người ngu muội , chàng phá hỏng hôn ước của hắn với Quách gia ,dĩ nhiên phải trả giá cao rồi.”
Nguyên Liệt cười haha một tiếng nói :”Phải không ?vậy ta sẽ chờ hắn tới .”
Lí Vị Ương trợn mắt nhìn hắn một cái nói :”nếu bị hắn khi dễ , cũng đừng quay lại đây khóc với ta,ta chắc chắn sẽ không ra mặt cho chàng đâu .”cũng không để ý thấy NGuyên Liệt trong mắt đã đầy hàn khí , khi nàng nhìn sang,hắn đã làm như không chó chuyện gì cười nhìn lại,hừ một tiếng , không biết xấu hổ bắt lấy tay áo Lí Vị Ương nói :”Nàng không ra mặt cho ta,chẳng lẻ muốn che chở cho Tĩnh Vương sao ?bàn về tài mạo ,về võ công , hắn không có chổ nào có thể so sánh cùng ta , nàng không chọn ta chẳng lẻ chọn hắn ?”
Lí VỊ Ương không khỏi nở nụ cười,thiên hạ này người vô lại nhất có lẻ chính là Húc VƯơng Nguyên Liệt,hắn có thể sử dụng gương mặt vô tội nhất , lời nói vô sỉ nhất .Lí VỊ Ương cười cười , lại liền nở nụ cười nói :”chàng có để ý đến vẻ mặt Bùi Huy hôm nay không ?”
Nguyên Liệt cười lạnh một tiếng nói :”Bùi Huy là người con trai trầm ổn nhất của Bùi gia ,có thể ép hắn khiến hắn giơ chân cũng là người có bãn lãnh.”Tay mắt của Nguyên Liệt sớm đã báo cho hắn biết hết thẩy chuyện phát sinh ở trong hoa viên.
Lí Vị Ương gật đầu một cái nói :”hôm nay từ đầu đến cuối chuyện chàng làm đã hoàn toàn chọc giận Bùi gia ,ta thấy coi như chỉ Bùi Hậu có thể nhẫn nhịn chuyện này ,bọn họ thì không nhịn được. Cái phiền toái này chàng phải giải quyết thế nào đây?”
Nguyên Liệt nheo mắt lại cười có chút quỷ dị nói :” bọn họ giở trò ma quỷ mờ ám ta còn không để trong mắt , đúng rồi, chưa tới ba ngày nữa là đại hội săn thú một năm một lần ,nàng cũng muốn đi sao ?”
Lí VỊ Ương nhìn ánh trăng trên trời ,cũng nhàn nhạt cười một tiếng nói :”phụ thân có thể mang theo gia quyến đi cùng, hơn nữa ta cuối cùng cảm thấy đại hội săn bắn lần này nhất định sẽ phát sinh nhiều chuyện thú vị .”
Trong con ngươi Nguyên Liệt bổng chóc sáng ngời , nói :”ta đoán ,bọn họ nhất định đang suy nghĩ ,lần này Quách gia tiểu thư muốn bỏ mạng ở thảo nguyên rồi……bất quá,ta thật muốn nhìn xem một chút Thái tử cùng người của Bùi gia đâm đầu vào chổ chết thế nào .”chuyện tình tự chui đầu vào rọ ,luôn luôn làm Nguyên Liệt cảm thấy thích thú.
“Chàng cho rằng Bùi Hậu cùng bọn họ đều là kẻ ngốc sao ?”Lí Vị Ương lắc đầu một cái , nhìn về phía ánh sao chân trời,trong ánh mắt toát ra một tia hàn khí,”chỉ sợ lần này có đi không về …..”
“Không cần lo nghĩ vu vơ, chúng ta phải tiên hạ thủ vi cường , mượn cơ hội này sẽ diệt trừ Bùi gia !”Nguyên Liệt đã nói như vậy , Lí Vị Ương ngẩn ra, quay đầu lại ,ai ngờ cả người hắn chợt dựa vào nàng,rõ ràng là bộ dáng không có ý tốt .Lí Vị Ương lạnh lùng trợn mắt nhìn hắn một cái , một phen hất tay áo ra , không nghĩ đối phương lại nhanh hơn nàng, mạnh một cái ôm này vào trong lòng ,”thu”hôn một cái lên môi nàng , nàng còn chưa kịp nổi giận , Nguyên Liệt đã thật nhanh lui về sau một bước, nhanh chóng ngay cả bóng cũng không thấy.
Lần nào cũng dùng cách này chiếm tiện nghi, còn làm không biết mệt …….Lí Vị Ương theo bản năng sờ sờ đôi môi phiếm hồng , bất đắc dĩ thở dài một cái . chân trời bóng đêm càng dày đặc , Lí VỊ Ương nhìn một cái , lại chìm sâu vào suy nghĩ cảu bản thân, cuộc săn bắn một năm một lần của Việt Tây sắp bắt đầu , nàng thật mong đợi .
———-lời ngoài mặt——–
Ngày cuối cùng ,phiếu tháng phiếu tháng,hahhaha,có lẽ đại hội săn ý của nữ chủ là liền muốn rắc rắc một chút,nhìn âm mưu như vậy khiên đứa trẻ cũng không oán trách…..ta nói,mỏi lần xem truyện đều mệt, xem mệt tự động đi nghĩ ngoi, có thể nghỉ ngơi một cút,cũng có thể vĩnh viễn không cần trở lại , lúc đi cũng không cần nói cho ta biết, ta là nổi danh là tủy tinh tâm , thấy có chút oán trách trên bình luận liền tim đập mắt hoa tay run……..