“Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng… Đoàng!”
Mười phát đạn dính chặt vào hồng tâm, sức mạnh của anh quả nhiên không tầm thường chút nào.
Mặc Âu chẳng khác Hàn Thiên Nhược vừa nãy, tuy biết đây là điều hiển nhiên nhưng vẫn vỗ tay khen ngợi:
“Không hổ danh bạn trai em là lão đại tổ chức Death hiểm độc có khác. Anh quá giỏi.”
Hàn Thiên Nhược được khen thì đắc ý không thôi. Nếu đổi lại là người khác khen thì anh không ngại đá văng người ta đi sang châu lục khác chơi. Anh đây thuộc kiểu người nhìn mặt đối xử nhé.
Mặc Âu sau khi cất khẩu súng trên tay anh về vị trị cũ, nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại cũng chưa đến giờ hẹn.
Cô nhàm chán trò chơi bắn súng này lắm rồi. Hết di chân bên này đến di chân bên kia từ trái qua phải lại từ phải qua trái, nhìn Hàn Thiên Nhược đang tham quan bảo tàng súng của cô một cách chăm chú. Đột nhiên đầu cô nảy ra một ý nghĩ táo bạo.
Chậc chậc, kèo này anh chết với em rồi Thiên Nhược à.
“Đoàng!” Một tiếng súng bất chợt nổ lớn.
Hàn Thiên Nhược tay đang mân mê khẩu súng lục làm bằng thiên thạch, hay gọi là súng lục thiên thạch. Khẩu súng lục này thực sự có thể coi là một báu vật vô giá bởi vì thiên thạch được sử dụng để chế tạo khẩu súng lục này có tuổi đời 4,5 tỷ năm.
Vừa nghe tiếng súng, theo phản xạ có điều kiện mà dùng luôn khẩu súng lục thiên thạch. Anh quay người lại bắn về phía vừa phát ra tiếng súng. Dĩ nhiên vì biết bên trong có lắp đạn từ trước nên anh mới ra tay.
Không tiếng động nào dội lại từ phát súng anh mới nả đạn ra.
Hàn Thiên Nhược nhìn bức tường đen trống không, bị trúng một viên đạn đang nằm im lìm trên đó. Anh giật mình rồi. Mặc Âu đâu?
“Mặc Âu!” Hàn Thiên Nhược hớt hải cầm theo súng chạy ngay ra ngoài cửa, nhưng chẳng thấy bóng dáng cô đâu. Vừa nãy anh làm cái quái gì vậy? Thế mà lại dám nổ súng về phía cô.
“Mặc Âu! Em đang ở đâu?” Anh vừa sợ vừa lo cô xảy ra chuyện gì.
“Vù… Phập!” Một tiếng động nữa lại vang lên, lần này là súng có lắp giảm thanh.
Hàn Thiên Nhược được rèn luyện qua bao bể máu nên những thứ này không hề hấn gì đối với anh cả, một chút thương tích cũng không.
Anh nhẹ nhàng lách người tránh khỏi viên đạn bắn tới. Một lần nữa nó lại bị ghim chặt vào bức tường đen sau lưng.
Không kịp để cho anh có thời gian phòng thủ, một loạt viên đạn nối tiếp nhau lao đến tứ phương, Hàn Thiên Nhược nhanh tay nhanh mắt giơ súng nả đạn đối đạn. Anh không ngốc đến nỗi trong tay có súng mà phải tự thân vận động.
Mấy viên súng va chạm vào nhau, tất cả đều rơi “leng keng” xuống nền sàn cứng cáp.