Cảnh sát liếc mắt nhìn Ngô Sở Úy, lại cẩn thận nhìn hình gửi đến điện thoại, sau đó hỏi Ngô Sở Úy: “Anh là người vừa báo cảnh sát? Anh là Ngô Sở Úy?”
Ngô Sở Úy gật đầu, “Đúng đúng đúng, đây thẻ căn cước của tôi.”
Móc ra đưa cho viên cảnh sát.
Viên cảnh sát sau khi xem, không nói hai lời, liền lấy còng ra còng Ngô Sở Úy lại.
Ngô Sở Úy quá sợ hãi, “Vì sao bắt tôi?”
Còn chưa hỏi rõ nguyên do, hai tên to béo thở hồng hộc đã đuổi tới, cảnh sát giao cậu cho tên to con, tên to con nhét cậu vào bao bố, bao bố lại bị nhét vào trong xe Ngô Sở Úy.
Sau đó, Ngô Sở Úy bị áp giải đến địa điểm bàn giao.
Trên đường, hai tên to con này nuốt không trôi cục tức, liền mạnh mẽ đánh Ngô Sở Úy một trận.
Ngô Sở Úy bị người trong bao tải đánh, hai tay lại bị còng, tránh không được né không xong, đau đến muốn chảy nước mắt.
Lúc này, cậu không thèm cảm tạ Trì Sính nữa, toàn bộ biến thành mắng chửi.
Nếu không phải anh dạy tôi mấy chiêu thối này, tôi có thể chọc giận người ta sao? Nếu không phải anh nâng cao thể chất của tôi, tôi có thể chạy xa như vậy để bị cảnh sát bắt lấy sao? Tôi nếu như ngay từ đầu không phản kháng thì tốt biết bao, tôi nếu là không ỷ mạnh, trực tiếp ra vẻ đáng thương thì tốt biết bao, tôi cũng không đến nỗi chịu nhiều tội như vậy!
Ba mươi lăm, ba trăm năm mươi, ba mươi sáu, ba trăm sáu mươi, ba mươi bảy, ba trăm bảy mươi… Mỗi một cú đều đau thấu tim, Ngô Sở Úy đếm rất rõ ràng.
Cuối cùng, Ngô Sở Úy nghe được xe tắt máy, chấm dứt nổi khổ da thịt.
Tiếp theo, cậu bị khiêng từ trong xe ra, điểm hạ cánh sau cùng là một cái giường lớn.
Bốn phía yên tĩnh lại, tai Ngô Sở Úy vẫn là tiếng ong ong, thỉnh thoảng còn nghe thấy mơ hồ. Cậu cố hé khóa mắt sưng đau, quan sát tình hình xung quanh, khác xa với căn phòng vừa tối vừa nhỏ mà cậu tưởng tượng. Ở đây rộng rãi sáng sủa, trong phòng trang trí cao quý trang nhã, mang theo nồng nặc mùi vị sinh hoạt thượng lưu.
Một bên cổ tay cậu bị còng trên giường, tay kia thì tự do, có thể để cậu xoay người.
Bắt cóc mà còn nhân đạo đến vậy?
Trên người thì đau, trong lòng thì bất an, Ngô Sở Úy không còn hơi để tự hỏi rốt cuộc ai muốn gây khó dễ với cậu. Co rúc ở trên giường, yên lặng chịu cơn đau từ lục phủ ngũ tạng truyền tới, ý thức ngày càng mơ hồ.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng đột nhiên mở.
Ngô Sở Úy cảnh giác mở mắt ra, quay đầu nhìn ra phía cửa, một hình ảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ chiếu vào mắt cậu.
Trì Viễn Đoan vững vàng bước tới bên giường, cúi đầu ngắm Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy sửng sốt giây lát, nhận ra người này là ai, không biết sao, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.
Là người trong nhà…
Trì Viễn Đoan thấy Ngô Sở Úy mặt mày xanh tím, khóe miệng hiện lên tơ máu, xương gò má sưng húp… khẽ nhíu chân mày. Ông nào muốn dùng vũ lực với Ngô Sở Úy, dù sao Ngô Sở Úy ở trong mắt ông cũng là đứa nhỏ, cùng trang lứa với thằng con Trì Sính, nếu không phạm tội tày trời, sẽ không đáng bị đánh nặng như vậy.
“Biết ta là ai không?” Trì Viễn Đoan hỏi.
Ngô Sở Úy gật đầu.
Trì Viễn Đoan lại hỏi, “Biết tôi là gì của cậu không?”
Trì Viễn Đoan vốn tưởng rằng hỏi những lời này, Ngô Sở Úy hẳn là không có lời gì đáp lại, hoặc là nói lời xin lỗi. Sở dĩ ông hỏi vấn đề này trước chính là muốn Ngô Sở Úy biết rõ, ông là Ngô Sở Úy đắc tội, là người rất mất mặt.
Không ngờ, Ngô Sở Úy cố sức từ miệng phát ra hai chữ.
“Bố chồng.” (Đọc mà cười đau ruột….)
Trì Viễn Đoan lúc đó liền xanh mặt, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Ngô Sở Úy, không nói được câu nào… .
Trì Sính ở bên ngoài bận rộn cho tới trưa, đến giờ trưa, nhớ tới gọi điện cho Ngô Sở Úy.
Điện thoại đổ chuông, nhưng không ai bắt máy.
Trong chốc lát, một tin nhắn ngắn gửi tới.
“Tôi ra ngoài tiếp khách hàng quan trọng, không tiện nghe điện thoại.”
Trì Sính bỏ điện thoại vào túi, quay đầu nói với Cương Tử: “Ta tìm chỗ nào ăn cơm đi.”
Cương Tử nói: “Tôi có hẹn rồi, lát nữa phải theo bọn họ đi uống rượu.”
“OK, vậy cậu đi đi.”
Cương Tử đi rồi, Trì Sính suy nghĩ một chút, hôm nay nghỉ không có việc gì, hẳn là về nhà một chuyến, cũng lâu rồi chưa về, cũng không hai vợ chồng già thế nào.
Vì vậy, mua túi lớn túi nhỏ gì đó về nhà.
Trước khi về nhà gọi cho Trì Viễn Đoan, xác định ông ở nhà mới xuất phát.
Trì Viễn Đoan vào nhà dán miệng Ngô Sở Úy lại, rồi lại khóa cửa căn phòng ngủ này lại.
Hơn mười phút sau, Ngô Sở Úy nghe được tiếng của Trì Sính.
“Chỉ có một mình ba ở nhà?”
Ngô Sở Úy mở mắt ra.
Trì Viễn Đoan giọng không có gì nói: “Chỉ có mình ba, mẹ mày nhớ cháu ngoại, bay qua thăm chị mày rồi.”
“Sao không nói với con một tiếng?”
Trì Viễn Đoan nói: “Mày bốn năm tháng nay có về nhà đâu, chờ mày về có khi mẹ mày cũng về rồi, có nói cho mày biết hay không có gì khác nhau?”