Yến chưởng quầy cười phá lên, đã hiểu lý do Tiêu Tề Chân tìm đến:
– Nói gì kỳ, có ai không sợ chết?
Thất Tình phô khai trương, đám chưởng quầy cửa hàng tất nhiên muốn liên lạc với Yến chưởng quầy. Ít người dịch dung tìm đến cửa như Tiêu Tề Chân, đa số là trực tiếp liên lạc qua tinh linh, hỏi Yến chưởng quầy không sợ Ngưu Hữu Đức làm bậy sao?
Yến chưởng quầy tỏ vẻ không trở lại không được, cấp trên cho áp lực quá lớn. Yến chưởng quầy ám thị đi bên Ngưu Hữu Đức “Nhận lỗi xin lỗi” đã được Ngưu Hữu Đức cho phép mới dám trở về khai trương.
Cách này hữu dụng sao? Dùng tiền là có thể thua mua?
Đám chưởng quầy rất ngạc nhiên, tại sao mình không nghĩ đến chiêu này làm thử? Bọn họ bị kẹp vào giữa, giờ thấy một con đường sống.
Chỉ cần có thể sống tiếp nào ai muốn đi đường chết?
Đông gia chỉ buộc bọn họ trở về khai trương, buôn bán đàng hoàng. Đông gia giả bộ hồ đồ không nói rõ khiến bọn họ đi chịu chết, vậy họ cũng giả ngu. Như Chu Nhiên, Ô Hàn Sơn bị đông gia bắt đi tự sát bên ngoài Thủ Thành cung mới thật sự là đường chết.
Rất nhanh Từ Đường Nhiên cười ngoác tận mang tai, đã hiểu ý nghĩa lời nói của Dương Khánh.
Từ Đường Nhiên tiếp khách trong doanh trại, gã cười lớn có vẻ hung hãn như tiểu nhân đắc chí:
– Thì ra là Tiêu chưởng quầy, không, bây giờ nên gọi là Tiêu hội trưởng mới đúng.
Tiêu Tề Chân đến bái phỏng sợ teo tim.
Tiêu Tề Chân với bộ dáng kinh sợ nói ngay ý đồ đến:
– Không dám không dám, xin Từ thống lĩnh đừng trêu tiểu nhân. Trước kia có chỗ nào đắc tội xin Từ thống lĩnh thứ lỗi cho.
Từ Đường Nhiên ngửa đầu cười dài:
– Ha ha ha!
Tiêu Tề Chân là người đầu tiên, rất nhanh các chưởng quầy cửa hàng lục tục chạy tới xin lỗi Ngưu đại thống lĩnh, Miêu Nghị lười tự mình ra mặt, toàn giao cho Từ Đường Nhiên, Dương Khánh giải quyết.
Vì mạng sống nên tấm lòng ‘xin lỗi’ khá là phong phú. Từ Đường Nhiên nhận tấm lòng to bự nhiều đến mỏi tay.
Mấy ngày sau, khách nên đến đều đã tới gần hết.
Từ Đường Nhiên nhận danh sách ‘tấm lòng’ Dương Khánh đưa qua, chép miệng nói:
– Đại thống lĩnh đúng là uy vũ, không phục không được. Đoàn người xếp hàng ở đây một phát là tài nguyên đổ về.
Bây giờ Từ Đường Nhiên hơi đồng ý lời nói của Hoàng Khiếu Thiên, ai bảo rời khỏi Thiên Nhai thì không có mỡ màng gì? Có quyền thế thì sợ gì không thể phát tài?
Từ Đường Nhiên đã hiểu tại sao đại thống lĩnh xếp người đóng trại tại đây, ra lệnh gã dẫn người đi thăm dò địa điểm, hoàn toàn là vì tạo áp lực hù dọa một vài người.
Dương Khánh liếc xéo gã, lạnh nhạt nói:
– Mau thẩm tra đối chiếu xem có vấn đề gì không, nếu không có thì đi chỗ đại thống lĩnh giao tiếp đi.
Ngoài miệng Từ Đường Nhiên khách sáo nịnh một câu:
– Dương huynh làm việc tất nhiên ta yên tâm rồi.
Từ Đường Nhiên liếc sơ danh sách, lấy làm lạ hỏi:
– Những món quà này là các chưởng quầy cửa hàng tặng riêng cho đại thống lĩnh, tại sao đại thống lĩnh kêu chúng ta đăng ký danh sách chính thức?
Dương Khánh lắc đầu, cũng không biết Miêu Nghị có ý gì.
Hai người cùng nhau vào lều chủ soái, gặp mặt Miêu Nghị rồi nộp lên danh sách nhận quà và ‘tấm lòng’ các thương hộ đưa tới.
Miêu Nghị ngồi sau bàn chỉ nhìn danh sách tính tổng số sau đó ném trả lại cho Từ Đường Nhiên:
– Làm theo quy định Hắc Hổ Kỳ, chia mấy thứ này như chiến lợi phẩm, nói với Thập Ưng Kỳ thống lĩnh đây là tấm lòng bổn tọa cho các huynh đệ, không được diếm riêng, phải phát đến tay từng người!