Hết lần này tới lần khác Lâm Hiên lại tự vạch áo cho người xem lưng,tiện nghi ngươi chiếm rồi,giả ngốc không được sao,đã thế còn tùy tiện nói ra nữa.
Trong lòng Diệp Dĩnh có chút khinh bỉ, có chút sinh khí, có chút nén giận.Chỉ bởi vì người phía trước này có ân cứu mạng lại còn là tiền bối nên nàng không dám biểu lộ ra ngoài,như vậy thì ủy khuất cỡ nào a.
Mà Lâm Hiên đâu hiểu được điều này, hắn nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến việc mình hảo ý cứu người lại bị người khác coi thành “con dê dịu dàng”. Oan uổng a! oan uổng là hình dung duy nhất lúc này,hiểu lầm như vậy thật khó mà giải thích rõ ràng.
Vì vậy đối thoại kế tiếp giữa hai người lại khiến Lâm Hiên cảm giác thấy Diệp Dĩnh nói chuyện với mình ôn hòa,cung kính nhưng lại mang theo vài phần khoảng cách…Ân,tựu là cự người ngoài ngàn dặm a.
Lâm Hiên thông minh thì không cần phải nói, đáng tiếc chỉ số tình cảm của hắn lại đối lập,tuy không còn ngốc như trước kia nhưng ngươi muốn hắn hiểu được nữ hài tử nghĩ gì… Khục khục, không bằng lại để hắn đi vượt cấp khiêu chiến Hàn Long Chân Nhân cho rồi.
Cái gọi là lòng của nữ nhân sâu như mò kim đáy biển, bao nhiêu nam nhân có thể hiểu đây. Cái khác không nói,cho dù là song tu đạo lữ cũng ngẫu nhiên bộc phát tính tình, ngươi liệu có nắm chắc hiểu được nàng vì sao lại vậy không.
Như Nguyệt Nhi vừa ôn nhu xinh đẹp lại hiểu lòng người,thế gian khó tìm a.(nd:ta cũng thích )
Giờ Diệp Dĩnh tuy không nói ra mà lại biểu hiện như thế thật khiến đầu Lâm Hiên đầy sương mù,không phải chỉ là kéo nàng một cái thôi sao,vậy mà lại thành ra như vậy thì thật không phóng khoáng?
Lâm Hiên cũng không phải cái loại vừa thấy nữ nhân liền không nhấc nổi chân.Sao mình phải ở đây hầu hạ vị tiểu thư này đây,khẽ đảo mắt qua khuân mặt Diệp Dĩnh,Lâm Hiên nói càng lúc càng lạnh lùng: “Nguy hiểm đã qua, trong vòng ngàn dặm không có Tu tiên giả khác, Lâm mỗ còn có việc,trước cáo từ.”
Sau đó hơi bũng ngón tay, một hạt đan dược bay vụt đến trước mặt thiếu nữ: “Viên đan dược này đủ để giúp ngươi khôi phục nguyên khí,cô nương tự giải quyết cho tốt đi.”
Mặc dù có chút khó chịu với thái độ của nàng này, nhưng nguyên tắc của Lâm Hiên là cứu người thì cứu tới cùng.Huống chi bất kể như thế nào thì nàng quá giống Bình nhi, chỉ bằng điểm này thì Lâm Hiên cũng sẽ không quá mức so đo cùng nàng.Cho nên trước khi đi,hắn vẫn để lại đan dược.
Nhìn qua bóng lưng Lâm Hiên biến mất ở cuối chân trời,trên mặt Diệp Dĩnh hiện lên một tia phức tạp.Đối phương tuy vô lại một tí, nhưng tu vị xác thực cao thâm, hơn nữa làm người cũng rất được.Nếu như cô cô nhất định gả mình cho hắn làm thiếp thì mình đến tột cùng là nên đáp ứng hay cự tuyệt?
Bên này, Diệp Dĩnh đang xoắn xuýt tại chỗ.Mà bên kia, Lâm Hiên căn bản không để ý những điều ấy , thí chiêu đã chấm dứt, hắn liền bay trở về động phủ.
Trên đường không có việc gì làm, Lâm Hiên xem xét lại thần thông khu quỷ thuật,kiểm tra xem có chỗ nào có thể cải tiến …
Đột nhiên, độn quang của Lâm Hiên ngừng lại, cũng không phải lại có chuyện gì xảy ra mà là trong đầu vừa vặn chợt lóe linh quang.Phảng phất có một linh cảm mà hắn không tài nào nắm bắt được.Đến tột cùng đó là gì a?
“Thiệt là, làm sao lại nghĩ không ra.” Thì thào tự nói mấy câu, Lâm Hiên khi thì cau chặt lông mày, khi thì lại giãn ra. Lúc lại gãi gãi đầu,giống như có điều gì thống khổ lắm.
Cứ như vậy, không biết đã qua bao lâu,chỉ thấy lúc hắn dừng lại thì mặt trời còn ở trên cao,mà giờ đây ánh trăng đã buông xuống đỉnh đầu.
Lâm Hiên vẫn lơ lửng giữa không trung,không ngừng làm các động tác cổ quái giống như “bị cái gì đập vào đầu,điên rồi =.=!”.
Thời gian từng phút trôi qua, hắn dường như có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, hoàn toàn không còn để ý đến ngoại giới nữa.
Home » Story » bách luyện thành tiên » Chương 2177: Thiên đại hiểu lầm