Thanh Chủ chờ hắn nói tiếp. Hắn liếc mắt nhìn phản ứng của Thanh Chủ, sau đó tiếp tục nói:
– Lần trước, thời điểm hắn rời khỏi chức vụ ở Thiên Nhai, một đám thương hộ từng chạy tới sỉ nhục hắn. Hắn từng lập tức buông lời, nói quay đầu lại sẽ dẫn đại quân tới huyết tẩy Thiên Nhai. Lúc đó hắn thực sự dọa cho đám thương hộ kia phải khiếp sợ. Nói vậy, tiểu tử kia cũng có thể hiểu rõ ràng dẫn Tả Đốc Vệ tới huyết tẩy Thiên Nhai sẽ có hậu quả gì. Nhưng trước đó hắn đã mạnh miệng nói ra. Cho nên nhân mã muốn kéo qua. Truyền ra lời đồn, mục đích chính là dọa cho những người đó sợ chạy đi. Người đã không thấy, hắn cũng có bậc thang đi xuống. Chuyện cứ như vậy cũng sẽ qua đi.
– Ừ! Có vài phần đạo lý.
Thanh Chủ khẽ gật đầu. Ngẫm lại, cũng có thể là suy nghĩ như vậy. Bằng không tiểu tử kia lại không ngốc. Hắn biết sau khi dẫn nhân mã Tả Đốc Vệ huyết tẩy Thiên Nhai ai cũng không bảo vệ được hắn.
Thanh Chủ lại hỏi:
– Những người đó thật sự sợ hắn tới mức bỏ chạy sao? Đừng để đến lúc đó ầm ĩ tới mức đâm lao phải theo lao.
Tư Mã Vấn Thiên gật đầu nói:
– Các chưởng quỹ cửa hàng của các triều thần sợ Ngưu Hữu Đức như sợ hổ sói. Nghe nói Ngưu Hữu Đức dẫn đại quân tới, toàn bộ đã khiếp sợ một mảnh. Tất cả bị dọa cho chạy đi. Không ai dám đánh cược Ngưu Hữu Đức có sợ bọn họ hay không. Trước trốn phong quang lại nói sau. Tất cả đều đóng cửa hàng chạy lấy người.
– Hừ! Thật đúng là uy phong quá lớn đi.
Thanh Chủ hừ lạnh một tiếng. Cũng không biết lời này là khen ngợi hay châm biếm. Thanh Chủ lại hỏi:
– Tả Đốc Vệ bên kia xảy ra chuyện gì. Thế nào lại để mặc cho hắn điều động nhân mã chạy loạn khắp nơi. Ngay cả chút quân kỷ ấy cũng không có sao?”
Tư Mã Vấn Thiên quay về:
– Bệ hạ, trước đây vì thuận tiện hành sự, lấy điểm gần một chút. Hiện tại Ngưu Hữu Đức nắm giữ Hắc Hổ Kỳ cách Thiên Nhai của Thiên Nguyên Tinh cũng không xa. Lần này cũng không phải hắn tự ý điều động nhân mã, mà đã xin lệnh quan trên.
Thanh Chủ:
– Thượng cấp nào lại hồ đồ tới mức có thể đáp ứng hắn điều động nhân mã làm chuyện này?
Vấn đề này Tư Mã Vấn Thiên cũng khó trả lời. Thám tử thu xếp vào bên kia cũng không chuyện gì đều có thể dính vào. Nếu không phải Thanh Chủ muốn xem xiếc khỉ, có một số việc căn bản sẽ không để thám tử kia tham dự. Bằng không cái gì cũng tham gia quá dễ dàng bị bại lộ. Hắn xếp thám tử vào bên cạnh Miêu Nghị, mục đích là xác nhận Miêu Nghị người này có vấn đề gì khả nghi hay không. Nếu phát hiện không đáng tin, có thể đúng lúc báo cho Thanh Chủ biết. Tránh cho Thanh Chủ dùng người không ổn. Nhưng không phải lưu lạc tới mức vì tìm hiểu loại tin đồn này, một thiếp thất luôn tới gần quân vụ. Thích hợp sao? Cho dù là chính thất phu nhân cũng không được phép làm như vậy.
Cho nên hắn cũng không biết Miêu Nghị lấy lý do gì thuyết phục Hắc Long Tư, để hắn điều động nhân mã đi làm chuyện này.
Chỉ có điều may mắn là người có thể giải đáp đã đến. Một lão đầu mặc áo bào đen, bộ dạng rất có tinh thần, dáng người thấp nhỏ đi vào Tinh Thần Điện. Tóc và râu hắn dài đen bóng. Bước chân đi rất nhanh. Con mắt chợt hiện tinh quang. Chim ưng xem, sói chú ý. Đó chính là Phá Quân Chỉ huy sứ Tả Đốc Vệ.
– Bệ hạ!
Phá Quân đứng vững thi lễ một cái, lại nhìn về phía Tư Mã Vấn Thiên đứng bên cạnh khẽ gật đầu ra hiệu. Người sau cũng gật đầu, xem như là chào hỏi.
Thanh Chủ nói:
– Vấn Thiên, nói những chuyện của Ngưu Hữu Đức cho hắn biết.
Tư Mã Vấn Thiên đang muốn mở miệng, Phá Quân đã giơ tay lên ngăn cản, mắt liếc xéo, nói:
– Không cần nói, ta đều biết.
Thanh Chủ:
– Vì sao Ngưu Hữu Đức này có thể xin được lệnh quan trên điều động nhân mã Tả Đốc Vệ đi làm loại chuyện này?
Phá Quân:
– Theo tình hình phía dưới báo lên, Ngưu Hữu Đức cũng không nói là muốn dẫn người đi huyết tẩy Thiên Nhai. Chỉ nói vừa mới khống chế Hắc Hổ Kỳ, cùng bộ hạ phối hợp có vấn đề. Ở dưới tình huống không ảnh hưởng tới nhiệm vụ, hắn xin dẫn theo ít người ra ngoài cùng trên dưới rèn luyện một chút. Đây là thỉnh cầu hợp tình hợp lý. Vi thần không cho là phía dưới làm vậy có gì sai.